Hàng thân xanh rợp một trời bóng râm, cánh cổng yên yên đậm nguyên hương sơn mới, nét chữ khắc vàng tấm đề ngự tại: Định Tự.
Một nữ nhân yên lặng đứng trước cổng Định Tự, mặt hướng về tấm đề dáng vẻ chiêm ngưỡng nhưng không giấu nổi ánh mắt thi thoảng liếc nhìn về phía xa như đang trông ngóng.
"Cô Nguyên Huyền! Cô thấy tấm đề này có gì không đúng sao?"
Nữ nhân đứng dưới cổng giật mình không tự chủ lùi về phía sau một bước. Đến khi định thần trấn tĩnh lại lập tức cười thành tiếng gượng gạo xua tay:
"Không có gì! Không có gì! Bác Hoa cứ bận việc. Cháu đứng bên ngoài này...cho...tiện đón khách giúp bà nội. Hôm nay...đông khách sợ thiếu người tiếp đón."
Nguyên Huyền vừa nói vừa hướng bác Hoa vào bên trong, thành công không để lại chút lo lắng trên gương mặt.
Thật ra chuyện đứng ngoài này cũng không có gì phải giấu giếm, cũng chẳng có gì đáng để bận tâm. Nhưng đấy là với người khác còn Nguyên Huyền lại không thể. Bên trong đông người đến chúc mừng đại lễ mừng thọ của bà nội. Hiển nhiên sẽ lấy những chuyện tầm phào tán gẫu giết chút thời gian. Mà vừa vặn chuyện không sai lệch là lấy hôn nhân của cô ra làm trò cười.
Cứ như vậy chi bằng tai không nghe mắt không thấy tim không đau.
Cha Nguyên Huyền là con út của Định Gia - một gia tộc hạng hai ở thành phố Cảnh, cũng được coi là một trong những gia tộc có địa vị trong ngành vật liệu xây dựng với vài công ty dưới trướng, đặc biệt đáng nhắc đến có Công Ty Định Giao.
Nhưng thân phận thì có mà thực quyền lại không. Cha Nguyên Huyền không tính là bất tài nhưng đối với lợi ích phát triển chưa bao giờ đến được bên tai chứ chẳng nhắc là không may vụt mất. Cứ như vậy, người cả gia tộc đều phất lên, chỉ riêng gia đình nhỏ Nguyên Huyền thụt lại. Cô cũng chỉ có thể làm một nhân viên bình thường không thể bình thường hơn trong công ty.
Cho tới khi...
"Bên ngoài này lại có thứ gì cần cô khiêng vào sao?"
Giọng nói khinh khỉnh này mới chính là thứ khiến cho cô phải đứng ở đây, giấu mặt sau cánh cổng thầm mong đám người bên trong coi cô là không khí mà đừng nhắc tới.
Nguyên Huyền nhìn hắn, cái điệu bộ không coi trời đất ra gì thế này cô cũng không phải lần đầu mới thấy, không cười không giận điềm đạm lạnh nhạt:
"Quà đã chuẩn bị?"
"Từ cổng phụ đã nhờ người mang vào."
“Sau đó thì sao?”
Không trả lời, một thân cao lướt qua trước mặt Nguyên Huyền chỉ để lại nét cười không thuận mắt.
Hắn hướng cổng Định Tự bước vào, quần áo tây phục cũ mèn còn nguyên vài sợi chỉ thừa tuỳ ý để mặc. Mái tóc không biết trộm vội phần sáp vuốt ở đâu nổi lên từng hạt lởm chởm như mảng gầu chỉ thiếu làn gió thoảng tạo thành bão tuyết.
“Lâm Lam Thành! Anh…chưa tắm sao?”
Bước chân chưa đến cửa đã co lại. Khóe miệng co giật từng hồi thầm trấn tĩnh không nở nụ cười.
Nguyên Huyền tiến lại bên cạnh, thái độ nghi hoặc bớt đi một phần lại lo lắng thêm bội phần:
“Lam Thành! Chúng ta kết hôn cũng được hai năm rồi, tốt xấu gì cũng coi như đã rõ nhiều phần. Hôm nay anh như thế này tới đây… không phải lại muốn chọc tức bà nội đó chứ?”
Lam Thành ngửa cổ về phía sau, gương mặt đơ cứng mất một lúc nín thinh đã giãn ra thành tiếng cười lớn giòn tan. Yết hầu nhấp nhô che giấu đi vui sướng. Hắn khịt mũi mấy lần mới không chế bản thân quay lại trạng thái ban đầu:
“Cô vợ bé nhỏ của tôi ơi! Tôi nào dám chọc tức lão yêu bà? Đám thành tinh vây quanh không chừng đặt đầu tôi xuống đá quanh sân. Tôi cũng biết sợ đấy!”
“Vậy vào trong đó…”
“Yên tâm! Tôi sẽ đứng yên một góc. Không ai nhắc tới, bản thân tự tàng hình.”
Nguyên Huyền không hỏi lại, lo lắng từ ban đầu vơi đi vài phần.
Chỉ có điều, lời hắn ta nói có thể tin nhưng không thể toàn phần.
Hôm nay là ngày mừng thọ năm đầu của lão phu nhân Định Gia: Kim Khúc Nương. Bên trong người đông không kể siết. Con cháu tấp nập qua lại, những nhân vật có quyền thế máu mặt trong thành phố Cảnh cũng đã đến góp mặt từ sớm. Tiếng cười nói nhộn nhịp, tiếng bước chân vội vã quả thật khiến những người bên ngoài vọng tưởng ước ao.
Nguyên Huyền cùng Lam Thành bước vào, nhanh chóng lẫn vào trong đám đông. Nếu không phải chiều cao của Lam Thành quá mức khác người thì một chút nổi bật cũng không thấy.
Cũng chính vì chiều cao này mà chưa kịp ‘tàng hình’ cả hai đã không còn cơ hội yên ổn:
“Em họ! Sao hai đứa bây giờ mới tới? Không biết mọi người chờ hai đứa rất lâu rồi sao?”
Định Đàm Công - con trai lớn của bác cả Định Đạt Mỗ vừa thấy người đã lên tiếng.
Vị khách lạ mặt vừa khéo thấy Nguyên Huyền dáng dấp cũng không tệ, mặt mũi không coi là xinh đẹp bằng Định Thanh Tuyết nhưng cũng khá ưa nhìn, vừa hay muốn làm mối liền làm thân cùng Định Đạt Mỗ:
“Cô bé này cũng là người nhà Định Gia? Đúng là xinh đẹp! Không biết năm nay vừa tròn bao nhiêu?”
Đám người nhà họ Định nghe thấy vậy, ý cười không che giấu đến mức suýt nấc:
“Phu nhân! Con bé này so với Định Gia nổi tiếng rất nhiều đấy! Cô không biết sao?”
“Nổi tiếng?”
Định Đàm Công cười khẩy không để lại chút mặt mũi cho em họ, cầm lên tách trà nhấp nhuận giọng:
“Em họ này có thể phu nhân không biết mặt. Nhưng chắc có nghe đến cái tên Định Nguyên Huyền đúng chứ?”
Không khí gian phòng trùng lại. Vị phu nhân kia lúc đầu còn ngơ ngác thầm gật đầu, đến bây giờ cũng không giấu nổi ánh mắt khinh bỉ mà à lên một tiếng:
“Vậy chắc người bên cạnh cô Nguyên Huyền này là… cô gia… đúng không?”
Từ ‘cô gia’ được ngân dài tới mức cả câu nói chỉ để lại hai từ vỏn vẹn.
Hai người kết hôn cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Chỉ là đối tượng kết hôn của Nguyên Huyền lại là Lâm Lam Thành - một tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện, một kẻ ăn không ngồi rồi nhàn nhã đi gây chuyện khắp nơi, một kẻ trên người ngoại trừ chiều cao thì nhân phẩm là thứ không có.
Chính là chó chui gầm chạn thì lấy đâu nhân phẩn.
Cuộc hôn nhân như thế tự thành đề tài bàn tán. Người trong cuộc cũng thành trò cười khắp nơi không ngớt.
Lâm Lam Thành nhìn Nguyên Huyền không có ý phản kháng lại tự mình không nhịn được:
“Vừa nhắc đến tên Nguyên Huyền mà vị phu nhân này đã biết thì chắc hẳn vợ tôi đã là một người đáng để các vị đây học tập rồi!”
Đàm Công cau mày thay cho tất cả:
“Mày…cậu em có ý gì vậy?”
“Phàm là người vừa nhắc tên đã biết đến thì chỉ có hai loại: một là người ngưỡng mộ, hai là người chê ghét. Mà những người có thân phận cao quý hơn Nguyên Huyền thì họ làm gì để lọt được Nguyên Huyền vào tầm mắt mà chê ghét? Chỉ có…”
Lam Thành ấp úng không nói nữa, cả người giật nên thành hình đau điếng. Đoạn eo bị Nguyên Huyền véo đỏ ửng một mảng:
“Đừng nói nữa!”
Nghe đến đây cũng coi như biết Lam Thành này không phải dễ bị ức hiếp như Nguyên Huyền. Đám đông không còn hóng chuyện cười, tự mình tản ra bàn chuyện phiếm khác.