Lâm Lam Thành từ bệnh viện trở về văn phòng lớn. Chỗ cần bôi thuốc đã bôi, chỗ cần băng cũng băng không chừa mảnh giáp. Nhưng tổng thể bên ngoài nhìn vào không thể thấy được đã từng xảy ra chuyện.
“Cậu cũng thích làm anh hùng rồi hả?”
Giả Thập Linh ném xuống bản báo cáo thương tật, ánh mắt hình viên đạn đã nổ sẵn.
“Tôi vừa cứu người. Không được coi là ân nhân cũng thôi. Đây lại bị nói khó nghe?”
Giả Thập Linh đặt một tay lên ghế, ấn người Lâm Lam Thành tựa về phía sau:
“Chết tiệt! Đừng làm cho tôi thích cậu thêm nữa. Tình đơn phương này đau lắm đấy.”
“Vậy hả? Tiếc là tôi cứ thích khiến cậu rung động như vậy.”
“Ok!”
Lam Thành luồn người qua cánh tay, nhanh chóng chỉnh lại quần áo lại cầm xấp tài liệu lướt qua.
Hắn với Giả Thập Linh quen biết như thế nào? Đến bây giờ cũng không nhớ được.
Hắn với Giả Thập Linh có quan hệ thế nào? Không chắc chắn nói rõ ràng: là cộng sự, là anh em, thậm chí có thể là một cặp tình nhân không mang cảm giác.
“Chuyện này nên giải quyết như thế nào mới đúng?”
Tài liệu nguyên vật liệu của Định Giao vốn dĩ được thông qua từ khoảng thời gian trước, bây giờ đem lật lại đến mức nhàu lát cũng không tìm được điểm khó hiểu.
Vậy như thế nào, số kính kia được thông qua?
Giả Thập Linh đặt ly cafe trên bàn, âm nhu đồng điệu hiện ý:
“Rất có khả năng chuyện này xuất phát từ nội bộ của Định Giao. Như vậy…cô vợ bé nhỏ của cậu e rằng có chuyện vướng mắc rồi đây.”
Lam Thành gật đầu.
Hắn cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều…không thể tuỳ ý nhắc nhở Nguyên Huyền, cũng không thể làm quá lớn chuyện hôm nay.
Lam Thành phi xe về Định Tự đón người. Hắn không được người trong đấy để ý, cũng không thuận mắt đối ngược. Gặp nhau e chừng lại gây chuyện khó xử.
Nhưng vốn dĩ chỉ muốn đứng ngoài, lại không dè chừng được cả tiếng giọng từ bên trong vọng ra:
“Định Nguyên Huyền! Mày có biết thế nào là thể diện của Định Giao hay không?”
Lại chuyện gì vậy?
Lam Thành siết chặt bàn tay đáy mắt tràn đầy sát khí nhưng vẫn ung dung như không có chuyện gì mà tươi cười tiến vào:
“Ồ…bên này thật biết cách đón chào cháu rể. Mỗi lần tới đây đều một lần thay đổi cách nhục mạ người.”
“Lại là cả đám người ăn hiếp một cô gái nhỏ. Truyền thống này của nhà họ Định đáng được truyền đời.”
Dưới tầm mắt của hắn, Nguyên Huyền đang ngồi bệt dưới nền nhà, nước mắt lưng tròng.
Bà Huệ Diệu lẫn ông Định Ngũ cũng bị đám người xung quanh bao lấy.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng trước mặt đúng là hắn chỉ muốn đốt trụi nơi này.
Lam Thành tiến lên một bước, ngồi xuống trước mặt Nguyên Huyền:
“Sao vậy?”
Nguyên Huyền lắc đầu, nước mắt vốn dĩ đã khô một phần bây giờ lại càng ướt nhẹp.
Từng hạt châu xa đau khổ rơi trên gò má nhỏ, đôi mắt sưng húp không biết đã chịu bao nhiêu bất công trong nơi này.
“Sao ban đầu nói rằng đến thăm bà nội? Thăm bà mà lại ra nông nỗi này sao?”
Định Đàm Công ngồi bên ghế, dáng vẻ tức giận:
“Nó không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân mới hoàn thành được hạng mục đề ra thì làm sao có thể nói cho thằng chồng vô dụng như mày biết?”
Phó Minh Nguyệt đấm chân cho Định lão phu nhân, cũng không chịu kém cạnh một miếng:
“Ai chả biết nó dùng thủ đoạn hèn hạ này để làm việc. Lại không biết nó dùng cách gì lừa người nhị phòng, để hai bác nói đỡ. Đến cả khi chứng cớ đầy đủ cũng không chịu tin.”
Bà Huệ Diệu đã tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng, khí thế ngút trời càng tức giận:
“Chứng cớ? Là bọn mày nói hươu nói vượn. Tứ phòng này đã giải thích, là bọn mày ăn không nói có.”
Định Đàm Công gật gù khẽ cong môi:
“Lại giải thích? Bán thân xong rồi, cũng đạt được mục đích, bây giờ có nói gì cũng vô ích.”
“Hay tứ phòng lại nghĩ chuyện này đơn giản cho qua như chuyện hợp tác với Nhược Thuỷ?”
Lam Thành nghe đến đâu, tức giận đến đấy.
Cái nhà này, rốt cuộc tứ phòng này có gây thù chuốc oán với ai mà liên tục bị áp bức như vậy?
Từ khi hắn vào đây, thậm chí cả một cái nhìn cũng được nhắc nhở, một câu nói khó nghe cũng bị Nguyên Huyền chặn lại. Thậm chí đến suy nghĩ cũng không được.
Vậy mà hở ra là bị ức hiếp?
Lam Thành ân cần dìu Nguyên Huyền đứng dậy. Khi này hắn mới đến trước mặt Định lão phu nhân:
“Mọi người nói vợ cháu làm chuyện mất hết thể diện nhà họ Định?”
Lão phu nhân gật đầu.
“Là chuyện bán thân?”
Định Ái Diệu chạy lại trước mặt:
“Không phải đâu! Chị đang cố gắng giải thích cho Nguyên Huyền. Em phải tin em ấy.”
Phó Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
“Gạo đã nấu thành cơm, một cô gia thì có lựa chọn tin hay không được sao?”
Hiển nhiên ý định khinh thường này, Lam Thành quen rồi.
“Vậy mọi người tận mắt chứng kiến?”
Lão phu nhân không trả lời.
“Hay là nghe người xung quanh xuyên tạc?”
Hắn nói như vậy, điểm dừng vừa vặn rơi trúng người Định Đàm Công.
Trong Định Tự này, ngoại trừ nhị phòng thân thiện thì Nguyên Huyền chính là bị ép bức bởi hai người duy nhất: Định Đàm Công và Phó Minh Nguyệt.
Định Đàm Công lên tiếng theo ý thường, nhạt nhã ném xuống xấp ảnh:
“Không cần tận mắt chứng kiến. Số ảnh này đủ để minh chứng.”
“Ngày 22 này, cô ta đã theo một người đi ăn tại Vạn Miêu Kỷ. Mà trùng hợp, người đó bao trọn toàn bộ nhà hàng lớn này. Nếu không phải bán thân thì cô gia như cậu nghĩ ai sẽ bao trọn nhà hàng cho cô ta.”
Lam Thành cầm lên tập ảnh.
“Chụp mờ như vậy sao?”
“Khả năng bắt góc tệ quá. Nguyên Huyền đẹp như vậy…”
“Tên này phải học thêm nhiều rồi.”
Tập ảnh trên tay đúng thật là quá kém. Cũng may người trong ảnh là người quen, lại thêm mắt còn khá tinh. Chứ nếu để Định lão phu nhân nhìn từ đầu cũng chỉ nghĩ là một tên rảnh rang chụp đèn đường.
Phó Minh Nguyệt nhếch mép, lại tiếp tụ giả bộ bóp chân cho lão phu nhân:
“Lam Thành! Anh đừng thấy vậy mà quá đau lòng. Biết rằng ngày 22 kia là kỉ niệm ngày cưới của anh. Nhưng Nguyên Huyền làm vậy cũng là suy nghĩ cho công ty.”
Hắn đúng là muốn bái phục đám người này.
Trở mặt nhanh như vậy, không phải nên sống trong Định Giao, phải theo chân Định Thanh Tuyết bước vào giới giải trí mới phải.
“À…không phải vậy đâu. Tôi chỉ đang thắc mắc…tên chụp ảnh này sao chỉ nhắm vào vợ tôi mà không có bức nào xuất hiện tôi vậy?”
“Đúng là lấy mấy ảnh lung tung theo lời dèm pha. Đã nói là hôm đó Nguyên Huyền cùng Lam Thành đi ăn rồi mà mấy người không tin?”
Lão phu nhân xoa tay, vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
“Là cậu? Không phải Vũ Thiệu Hoàng sao?”
Lại là cái tên này? Lam Thành tức giận rồi đấy.
“Chẳng lẽ cháu cùng vợ đi ăn cũng phải xin phép từng người, báo cáo với từng người?”
Định Đàm Công đứng phắt dậy, không tin vào tai mình:
“Cô gia! Câu đừng thấy mất mặt mà nhận định linh tinh. Một bữa ở Vạn Miêu Kỷ, cho dù cậu có làm rể nhà này đến 10 năm cũng không ăn được đâu.”
Lam Thành không quan tâm mấy lời phiếm, trực tiếp hướng Lão phu nhân:
“Định lão phu nhân! Bà nói xem…dù sao cũng là cháu, tại sao lại bên trọng bên khinh như vậy?”
“Đến cả chuyện ăn một bữa với chồng cũng bị đồn thổi linh tinh mà bà cũng để yên cho được? Nếu sau này đẻ con ra rồi có khi nào mang chắt của bà đi khắp nơi nhận người thân luôn không?”
“Hơn nữa…thể diện Định Tự cũng không cao lắm đâu. Cháu mang giấy tờ đất của Định Tự đi cầm, cũng chỉ đủ một bữa ăn. Như vậy tốt hơn vẫn tém tém lại, kẻo người ngoài cười.”