Chàng Rể Nhặt Được

Chương 39: Dự tiệc.



“Nguyên Huyền! Con không về sao?”

Nguyên Huyền ngước mắt khỏi màn hình máy tính. Định Ngũ đứng yên lặng bên khung cửa sổ, hai mắt dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của Nguyên Huyền như thói quen của chuyện rất lâu rồi.

“Bố?”

Nguyên Huyền là muốn hỏi sao ông ấy xuất hiện ở nơi này.

“Dạo này bận lắm sao? Tinh thần không khoẻ?”

Nguyên Huyền nhìn quanh căn phòng lớn. Văn phòng quan hệ đối tác của Nhược Thuỷ vốn dĩ rất đông nhân viên, nhưng bây giờ, ngoại trừ cô cùng ông Định Ngũ cách nhau một bức tường thì không có người thứ ba.

Đồng hồ trên tường hiển thị 5 giờ 30 phút.

–Đã tan làm từ bao giờ?

Cô chẳng biết nữa. Tâm trí không quản hiện tại, chỉ biết lơ lửng trên tờ giấy kiểm nghiệm trên bàn.

“Mẹ con nhắc hôm trước hai đứa hình như có chuyện? Đang tránh mặt Lam Thành sao?”

Vốn là tâm Nguyên Huyền đã đặt trên mây, bây giờ nghe thấy cái tên này bất giác có hơi co người lại quay hướng nhìn khác.

Người vốn phải tránh mặt là Lam Thành mới đúng. Sao lại chuyển thành Nguyên Huyền?

Tên hôn lén cô là hắn, tên tức giận trước cũng là hắn, tên gây chuyện trước chưa bao giờ ngoài hắn. Nguyên Huyền là nạn nhân. Nạn nhân từ khi nào cần tránh mặt như kẻ sai?

Thấy gương mặt Nguyên Huyền đỏ ửng, Định Ngũ khẽ cười tiến lại:

“Nhìn phản ứng kia thì không phải chuyện gì to lắm, bố cũng yên tâm rồi.”

Lại thêm lời giục gấp sau khi nhìn đồng hồ trên tay:

“Nguyên Nguyên! Mau nhanh lên, chúng ta sắp muộn đến nơi rồi!”

“Muộn? Có chuyện gấp sao bố?”

Định Ngũ gương mặt che giấu nhiều phần ngạc nhiên nhanh chóng bày tỏ:

“Hôm nay là ngày anh họ con vừa thu mua một căn biệt thự cổ bên biệt thự Vân Đỉnh, tên là…à, ta cũng không nhớ rõ nữa. Dù sao cũng là tiệc mừng căn biệt thự mới cùng chuyện hợp tác với Bất động sản Chí Thành. Không thể tới trễ được.”



Nguyên Huyền chưa được nghe nhắc đến chuyện này lần nào, cũng không từng nghe một bữa tiệc được tổ chức trong hôm nay.

Nguyên Huyền đã bỏ lỡ chuyện gì?

“Nhưng…ai nói với bố như vậy? Con không biết chút thông tin nào cả.”

“Sao có thể? Bác ba con đã nói như vậy mà? Địa điểm cũng gửi cho nhà ta, thời gian còn khoảng 1 tiếng nữa. Ái Diệu thân với con như vậy, con bé cũng không nhắc đến?”

Nguyên Huyền không dám trả lời câu hỏi này.

Không có chuyện Ái Diệu không biết việc tồn tại của bữa tiệc. Cũng không thể không biết dự án được Định Đàm Công bắt tay kế hoạch. Lại càng không thể chỉ mình Nguyên Huyền nghi ngờ đại phòng kia sử dụng số tiền bòn rút của công ty thu mua một biệt thự vào lòng tay.

Từng chuyện, từng chuyện quá đỗi đau đầu nghi hoặc.

Nguyên Huyền cầm lấy tập giấy giám định trong tay, đưa ra trước mặt Định Ngũ:

“Ban đầu con không muốn bố vất vả suy nghĩ những chuyện thế này. Nhưng đến nước này rồi, bữa tiệc, căn biệt thự, hợp đồng bàn hợp tác với Chí Thành, mọi chuyện không được phép thành công.”

Bữa tiệc hôm nay là buổi tiệc đứng mang nhiều phong cách của giới thượng lưu lớn. Mọi người tập trung trước căn phòng hoa lệ hoành tráng, cùng tiếng đàn du dương theo nhịp của đám nhạc công dùng cả đời đánh đổi. Từng món ăn với chất lượng thượng hạng cùng nguyên liệu đắt đỏ xa xỉ bậc nhất. Từng bộ váy lộng lẫy bước đi uyển chuyển của thân thể ngọc ngà, mỗi bước đi là một tầng chạm khắc hương hoa quyến rũ trên thân thể.

“Toàn là những cô gái trong gia đình có điều kiện, hoặc là những gia tộc bậc hai hay bậc nhất phồn hoa của thành phố Cảnh.”

Bà Huệ Diệu nắm tay ông Định Ngũ bước vào, câu đầu tiên chính là đánh giá tổng quan nơi này một lượt.

Người ta nói trong rừng tuyệt đối không thể có hai chúa sơn lâm. Trong một phạm vi cũng như vậy, tuyệt đối không thể có hai mỹ nhân. Nhưng trong buổi tiệc này, nhìn đằng nào cũng thấy người đẹp, đằng nào cũng thấy diêm lệ.

“Anh Thành! Những cô gái kia trông thật tuyệt.”

“Chúng ta đến đây để ngắm người sao?”

“Nhưng chí ít cũng phải nêu bình phẩm cảm nhận chứ? Trong không gian thế này, không thể không có cảm xúc.”

“Vậy thì… họ cũng bình thường!”

“Bình thường?”

“Em quên tôi làm ở đâu sao? Trong đó thiếu nữ nhân? Hay thiếu người đẹp?”

Nguyên Huyền đúng bị dồn vào chân tường câu chuyện.

Lẽ ra cô nên nhớ chuyện Lam Thành làm tại quán bar mới đúng. Là cô tự mình thấy hoa mỹ nhưng nghĩ ai cũng giống mình.



Thật xấu hổ!

“Sao không mua cái biệt thự Vân Đỉnh kia? Thu mua nơi nát bấy này làm gì?”

Sau câu nói đầy tức giận là tiếng vỡ choang của dàn ly thuỷ tinh được xếp chồng ngay ngắn trên bàn rộng.

Tiếng động quá lớn thu hút chú ý tất cả.

Là một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc bạc nhiều phần cùng lông mày rậm rạp điểm qua nét trắng, Định Đạt Mỗ.

Nguyên Huyền biết khi bác cả uống rượu sẽ không thể kiềm chế muốn phát tiết, nhưng chưa suy nghĩ đến chuyện mới sớm vậy đã ngà ngà giọng điệu.

Định Đạt Mỗ không nghe tiếng trả lời, lại một lần loạng choạng tiến tới trước mặt người tham dự. Một tay hất văng ly rượu trên tay người ta, một tay chỉ thẳng mặt:

“Cái thứ gì mà nói như vậy với tao? Còn không biết tao là ai? Biệt thự Vân Đỉnh kia thá là gì? Một đống trồng hoa mục nát. Tao không thèm.”

Định Đàm Minh còn bận lo chuyện xung quanh, thấy sự việc mất kiểm soát vội vàng chạy lại.

“Xin lỗi, Phó giám đốc lý! Cha tôi…”

“Tao không say! Buông tao ra! Tao phải cho thằng cha này biết: tao chính là không thèm mua cái Vân Đỉnh kia!”

Định Đàm Minh vừa kéo người vừa vuốt mồ hôi ướt đầm trên trán lạnh toát. Buổi tiệc này là mừng chuyện tốt của Định Đàm Công lại bị chính cha y phá thành thế này, liệu rằng có yên được?

Nhưng không cần đợi Phó giám đốc Lý kia lên tiếng, đám người dự tiệc cũng nhao nhao che giấu nét cười giả tạo trên gương mặt bằng những câu chuyện thì thầm.

“Không biết nhà họ Định này lấy đâu danh tiếng để mạnh miệng vậy?”

“Biệt thự Vân Đỉnh sao? Có mười mấy dự án nhà họ Định gộp vào cũng không chắc đủ tiền mua nó.”

“Lại không biết chủ nhân mới nhất của Biệt thự Vân Đỉnh hình như có quan hệ không tầm thường với nhà họ Lâm ở Vân Biên. Nếu mua lại được biệt thự kia, cũng là một cách móc nối làm ăn không dễ dàng có được.”

“Thế mới nói, ếch ngồi đáy giếng cũng chỉ lên đến gia tộc hạng ba. Không thêm được nữa.”

“...”

Nguyên Huyền đứng bên góc, chứng kiến mọi chuyện, cũng nghe hết mọi lời bàn tán.

Hình như những chuyện Nguyên Huyền nghe được đều một vòng chạy xung quanh người đàn ông bí mật của Nhược Thuỷ cô đang hợp tác. Một người mang lại cho Nguyên Huyền rất nhiều cảm giác của Lam Thành.
— QUẢNG CÁO —