Chàng Rể Phế Vật

Chương 1017



CHƯƠNG 1017


Nghe kỹ lại chính là: “Cô nàng mạnh bạo này chỉ có buổi tối cô đơn tịch mịch mới nhớ đến mình, chắc vậy nên mới vội vã gọi mình về như thế…”


Tô Loan Loan thẹn thùng, nữ thần tổng giám đốc nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng ở thành phố T ở trong miệng anh lại trở nên không nhịn nổi như thế… Nếu như lời này truyền tới tai tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê tuyệt đối sẽ tức giận đến mức không khống chế nổi!





Trời chạng vạng, Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc. Trong lúc rảnh rỗi anh bèn chơi trò chơi. Đột nhiên có một cú điện thoại gọi tới.


Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, trên màn hình điện thoại hiện lên một số điện thoại không thể tìm được nguồn gốc nơi gọi. Trần Xuân Độ nheo mắt lại, ở chỗ sâu trong ánh mắt lóe lên một vệt sáng, sau đó mới cầm điện thoại di động lên nghe mày.


“Thằng nhóc kia, nhớ tôi không?” Đầu bên kia điện thoại, một âm thanh già nua quen thuộc truyền tới.


Trần Xuân Độ vừa nghe thấy âm thanh này, sự lãnh khốc và vẻ cảnh giác trên mặt lập tức tiêu tán, anh cười nói: “Ông già nhà ông, không có việc gì dùng số của mình gọi, lại cứ thích dùng số điện thoại không truy tung được, chẳng lẽ là đang thi hành nhiệm vụ?”


Người gọi điện thoại là người Trần Xuân Độ rất quen thuộc, không ai khác chính là Trạm trưởng vừa giúp đỡ anh ra khỏi đồn cảnh sát.


“Ở trước cục cảnh sát cũng không tiện ôn chuyện với cậu, tôi lại có nhiệm vụ. Sau khi đưa cậu ra khỏi nhà giam, tôi phải vội vã chạy về.” Trạm trưởng cười ha hả nói: “Thời điểm đặc biệt mà, không thể để lộ vị trí của tôi, đây là quy định. Cậu nên biết.”


“Ở trong điện thoại là có thể ôn chuyện uống rượu với tôi sao?” Trần Xuân Độ cười nói.


“Đương nhiên là không, tôi để Bàn Nhược mời cậu ăn cơm, thay tôi ôn chuyện.” Trạm trưởng nói: “Đứa cháu gái Tần Bàn Nhược này là cục cưng khó chiều của tôi, tôi để con bé mời cậu ăn cơm cũng coi như rất cho cậu mặt mũi đó nhé.”


“Cháu gái của ông…” Trần Xuân Độ nheo mắt lại, suy nghĩ một lát rồi mới nhớ tới cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Trạm trưởng, anh liếc mắt: “Lão già này cho rằng tôi không biết ý đồ của ông sao, tôi là người đã có gia đình, chiêu này của ông vô dụng thôi!”


“Ha ha ha…” Nhìn thấy mưu kế của mình bị Trần Xuân Độ vạch rõ, Trạm trưởng lúng túng cười nói: “Đứa cháu này rất nghịch ngợm, rất cần một người có thể trị được nó. Tôi cảm thấy người như cậu thực sự rất chuyên nghiệp, để cho con bé và cậu thì không sợ bị thiệt thòi…”


“Mẹ kiếp…” Trần Xuân Độ ngạc nhiên, nhất thời văng tục: “Ông đây sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người tích cực tặng cháu gái nhà mình cho người khác như ông…”


Trần Xuân Độ càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ, anh cũng có chút hiểu rõ về ông cụ này, đa mưu túc trí, tuyệt đối sẽ không mua bán lỗ vốn, hơn phân nửa là chính anh phải chịu thiệt…


“Nếu như tôi không tính sai, con bé cũng sắp đến công ty của các người rồi. Không nói nữa, chờ tôi trở về, ngày khác rảnh rỗi sẽ chiêu đãi cậu sau…”


Trạm trưởng nói xong liền tút một tiếng cúp điện thoại.


Trần Xuân Độ cầm điện thoại di động, sắc mặt hết sức kinh ngạc, anh càng nghĩ càng cảm thấy… mình đã bị gài bẫy…


Sau khi anh cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc lại đột nhiên vang lên. Trần Xuân Độ cầm điện thoại lên, là số của phòng bảo vệ gọi tới, nói ở dưới lầu có một cô gái tìm anh.


“Mẹ nó!” Trần Xuân Độ không nhịn được văng tục, quả nhiên chính mình đã bị ông già này tính kế!