Chàng Rể Phế Vật

Chương 1018



CHƯƠNG 1018


Trước cửa tòa nhà Lê thị, bên cạnh chiếc xe thể thao Aston Martin có một cô gái vóc dáng cao gầy mặc váy đỏ dựa vào. Làn da của cô trắng nõn, có thể nói vô cùng thích hợp với chiếc xe thể thao này.


Cô gái này đợi một hồi ở bên dưới toà nhà, gương mặt lộ vẻ mong chờ nói: “Sao còn chưa tới? Chắc ông nội không gạt mình đâu?”


Cô gái nhìn ngó xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trước cửa thang máy trong tòa nhà Lê thị, nhìn thấy một người đàn ông có chút lôi thôi ngậm thuốc lá đi ra.


“Sau lâu vậy anh mới đến?” Cô gái nhìn về phía Trần Xuân Độ, giọng nói mang theo mấy phần trách cứ.


“Ừm, lại đổi xe khác à.” Trần Xuân Độ quan sát chiếc xe thể thao Aston Martin, trên mặt lộ vẻ giật mình, hai mắt lại bình tĩnh không nổi lên một tia gợn sóng.


“Xuỳ, như vậy tính là cái gì, trong gara nhà tôi có rất nhiều xe…” Tần Bàn Nhược kiêu ngạo hếch cái cằm trắng noãn, như thể lời khen của Trần Xuân Độ khiến cô ấy vô cùng đắc ý.


Nhưng sau đó cô lại không ngờ Trần Xuân Độ cũng gật đầu theo, đưa ra đánh giá: “Cũng đúng, không phải phiên bản giới hạn, mẫu mã tiêu chuẩn mà thôi.”


Tần Bàn Nhược đưa mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khinh thường. Nhìn quần áo của Trần Xuân Độ, ngay cả một linh kiện nho nhỏ của chiếc xe thể thao này cũng không mua nổi, vậy mà giọng điệu lại lớn lối như vậy.


Cô ta không hiểu nổi. Một người đàn ông như anh lại có thể khiến ông nội của cô không ngại đường xa, bỏ dở nhiệm vụ để tới cứu giúp. Trong trí nhớ của cô, cho dù cô bị thương nặng hồi cô còn nhỏ, ông nội cũng chưa từng bỏ dở nhiệm vụ để đến đến thăm cô dù chỉ là một cái liếc mắt.


“Được rồi, vậy anh cứ thành thật đi theo tôi.” Tần Bàn Nhược mở cửa xe ngồi xuống.


Chờ Trần Xuân Độ cũng ngồi vào trong xe, Tần Bàn Nhược đạp chân ga, động cơ xe thể thao Aston Martin nổ vang một tiếng, sau đó chạy nhanh về nơi xa…


Toà nhà Lê thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.


Lê Kim Huyên đứng trước cửa sổ sát đất, nữ thần tổng giám đốc khoanh hai tay trước ngực nhìn Trần Xuân Độ ngồi vào chiếc Aston Martin kia, sau đó nhìn thấy xe thể thao màu đỏ như lửa rời đi, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ lóe lên một vệt lạnh lẽo.


Cái người đàn ông đó, cô bảo Tô Loan Loan tìm anh trở về, kết quả anh lại chạy ra ngoài… Hình như còn đi cùng một người phụ nữ?





“Anh nói đi, muốn ăn cái gì?” Tần Bàn Nhược hỏi…


Trần Xuân Độ cười nói: “Ăn đồ ăn ngon đương nhiên phải đến đi con đường ẩm thực ở thành phố T…”


“Hả?” Tần Bàn Nhược có chút ngạc nhiên… con đường ẩm thực ở thành phố T? Sao cô chưa từng nghe qua? Thế nhưng nếu Trần Xuân Độ nói vậy, Tần Bàn Nhược cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút, đi một lần xem sao…


Vì vậy, xe thể thao chạy thẳng đến một con đường ẩm thực ở thành phố T.


Chạng vạng chính là thời gian việc buôn bán của con đường ẩm thực sôi nổi nhất. Dưới bầu trời đêm, ánh đèn sáng rực rỡ… Một mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn ngon tràn ngập trong không khí, dòng người nối liền không dứt…


“Đây là con đường ẩm thực mà anh nói sao?” Tần Bàn Nhược nhìn con đường ẩm thực này, khóe miệng hơi co quắp.


Làm thế nào Tần Bàn Nhược cũng không ngờ, một con đường đông người chen chúc như vậy ở trong miệng người đàn ông này lại là con đường ẩm thực. Những thứ được bán ở đây cùng lắm cũng chỉ là đồ ăn vặt bình thường, cũng không có gì đặc biệt mới lạ cả.