Chàng Rể Phế Vật

Chương 1038



CHƯƠNG 1038


Tôn Giai Giai nghe vậy, khóe miệng thuần khiết hơi nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”


Tôn Giai Giai nhẹ nhàng xách cái túi trong tay đến trước mặt Trần Xuân Độ, từ tốn nói: “Đây là một vài bộ quần áo mới… tất cả đều được may theo kích thước thân người anh…”


Trần Xuân Độ sững sờ: “Đây là quần áo lao động mới nhất sao?”


“Không phải…” Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai hơi ửng hồng, cô nhẹ giọng giải thích: “Tôi nghe nói… những người đã từng ngồi tù… đều phải thay quần áo mới… như vậy mới có thể thoát khỏi vận rủi…Anh đừng tức giận… tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là… ” Tôn Giai Giai không biết mình nên giải thích thế nào.


Ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn thẳng vào cô, có vẻ vừa cảm động vừa phức tạp.


“Tôi nghĩ… chắc là đã có người tặng anh quần áo mới… những bộ quần áo này của tôi cũng rẻ… chỉ là một điềm tốt…” Giọng nói của Tôn Giai Giai rất nhỏ nhẹ, nhưng lại có chút dịu dàng và rụt rè.


Vào lúc này, Trần Xuân Độ cảm thấy xúc động, anh đột nhiên bước tới ôm lấy Tôn Giai Giai và ôm thân hình mềm mại của cô vào lòng!


“A…” Tôn Giai Giai có chút lúng túng, hoàn toàn không kịp phản ứng…


Trần Xuân Độ ôm chặt lấy cô, tựa như chưa từng muốn buông ra!


Trần Xuân Độ ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tôn Giai Giai, cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng và ngọt ngào của cô. Đây là người phụ nữ khiến người ta thương yêu tha thiết từ tận xương tủy. Giây phút này, Trần Xuân Độ đã rung động.


Anh nhẹ nhàng nghiêng người đến trước mặt Tôn Giai Giai, làn da của cô mịn, trắng nõn và trơn bóng giống như làn da của một đứa trẻ sơ sinh. Lúc này, khuôn mặt xinh xắn của cô có ngây dại, trông rất đáng yêu và dễ thương.


Trần Xuân Độ vén nhẹ mái tóc dài lên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô. Tôn Giai Giai hơi bối rối, dường như muốn né tránh.


Trần Xuân Độ đột nhiên khẽ nghiêng người xuống trước mặt Tôn Giai Giai, cảm nhận mùi thơm dịu nhẹ từ hơi thở tựa hoa lan của cô và cô mềm mại tựa một đóa hoa hồng.


“Giai Giai, cảm ơn cô, quan tâm tôi như vậy…” Trần Xuân Độ điềm đạm nói.


Giây phút này, Tôn Giai Giai có hơi rối rắm, đôi mắt xinh đẹp luống cuống không biết đặt vào đâu, cũng không biết tiêu điểm của ánh mắt nằm ở nơi nào…


“Giai Giai, tôi có thể… tôi có thể nếm thử…” Trần Xuân Độ khẽ áp sát đến môi Tôn Giai Giai, dịu dàng hỏi.


Khuôn mặt xinh xắn của Tôn Giai Giai càng thêm ngây dại… hàm răng khẽ cắn vào bờ môi, do dự hồi lâu… cô đỏ mặt gật đầu… nhưng lập tức khẽ lắc đầu… Đây rốt cuộc là đồng ý hay từ chối? Ngay cả bản thân cô cũng không biết… Trái tim cô đang đấu tranh liên tục…


Trần Xuân Độ cười nhợt nhạt… Cần gì phải do dự như vậy? Anh nhẹ nhàng áp sát tới… sau đó, bịt chặt môi của Giai Giai… Lúc này, thân thể Tôn Giai Giai hoàn toàn mất trật tự, cả người cô gần như mềm nhũn trong vòng tay của Trần Xuân Độ.


Trong phòng làm việc trống trải, không khí dần dần nóng lên, có chút ấm áp dịu dàng. Ngay cả ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ sát sàn cũng đỏ rực lạ thường, giống như một buổi hoàng hôn hoa hồng.


Hai người hoàn toàn không chán cảnh ở bên nhau, Trần Xuân Độ từng chút từng chút nếm thử hương vị ngọt ngào của Giai Giai… Cô ấy thật sự rất ngọt ngào, giống như kẹo bông vậy, khiến người ta ăn vào là ghiền, không muốn rời đi.


Đột nhiên, từ bên ngoài văn phòng vang lên một loạt tiếng bước giày cao gót… mà còn càng lúc càng gần.


Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai giống như đôi nam nữ yêu đương lén lút bị hoảng sợ… lập tức tách ra ngay… Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đỏ bừng, đôi môi ướt át, như thể bị uất ức.