Chàng Rể Phế Vật

Chương 1048



CHƯƠNG 1048


Khi Chúa đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác! Trần Xuân Độ hy sinh tầm nhìn của mình, nhưng lúc này đây, anh đã có được thính giác nhạy bén hơn bao giờ hết!


Hai mắt Trần Xuân Độ nhắm chặt, mặc dù trước mắt là một mảnh đen như mực, nhưng tâm trí anh… rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường! Loại cảm giác đó giống như cả thế giới đều lắng xuống! Gió hú… mưa xối xả… mọi tiếng động… dường như đang nhỏ dần… rồi biến mất… Sau cùng, thế giới của anh chìm trong yên lặng! Anh có thể nghe rõ từng nhịp tim của mình.


Trong đêm đen, mưa như trút nước, bỗng… một luồng sáng lạnh lẽo từ một góc khuất vọt tới! Kiếm võ sĩ lia nhanh như chớp, ánh sáng của lưỡi kiếm hòa vào cơn mưa xối xả, dường như hai thứ đã hòa vào làm một!


Khoảng khắc này! Lỗ tai nhạy bén của Trần Xuân Độ rung lên một cái! Cơ thể lập tức nhảy vọt lên theo trực giác!


“Tranh!” Thanh kiếm võ sĩ đâm vào trước mặt anh, chỉ cách 1 cm! Đâm vào không khí!


Ngay sau đó, một vài ánh sáng lạnh lẽo lóe lên sau lưng anh! Vô số kiếm võ sĩ giống như xuyên qua màn đêm, lóe lên một luồng sát khí đáng sợ, đâm thẳng về phía trước!!


Trong màn mưa đêm, lỗ tai nhạy bén của Trần Xuân Độ dựng lên! Cơ thể đột nhiên nhảy lên!


“Vèo vèo vèo—!” Ngay trong giây phút anh nhảy lên… dưới thân mình là vô số tia sáng lạnh lẽo đan xen vào nhau! Rất nhiều kiếm võ sĩ oanh tập rơi vào khoảng không!


Cơ thể của Trần Xuân Độ dường như đã rơi vào trạng thái kỳ ảo… mặc dù đã mất đi thị giác… nhưng thân thủ vẫn nhạy bén, tinh thần vẫn vô cùng tỉnh táo! Tất cả những giác quan còn lại, cảm giác, tri giác, thính giác đều được anh sử dụng triệt để! Xuyên qua tiếng ồn ào của cơn mưa xối xả và tiếng gió hú… anh có thể cảm nhận được rõ ràng những tiếng bước chân trên mặt đất… tất cả đều không vượt qua nổi tri giác của anh!


Trong con xe Maybach, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên mang theo vẻ căng thẳng, ngây ngốc, nhìn cảnh tượng chấn động bên ngoài cửa kính xe… Trần Xuân Độ đang bịt mắt, đột nhiên như biến thành người khác… bóng dáng của anh không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối… Cảm giác đó rất lạ… Lúc này, anh dường như không còn là Trần Xuần Độ nữa…


Mưa ngày càng nặng hạt, gió hú từng cơn không dứt… Giông tố cứ gào thét như quỷ hú trong đêm mưa! Trong đêm tối, sấm chớp rền vang, nổ ầm trời!


“Leng keng tranh —!” Vô số kiếm võ sĩ lập tức lao tới, khóa chặt lấy người Trần Xuân Độ, muốn nghiền nát anh trong đêm tối!


Trần Xuân Độ bịt mắt, chỉ bình tĩnh đứng đó, không hề có ý tránh né.


Đột nhiên, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong… Thanh Long Nha phi tới!


“Tranh —!” Thanh Long Nha vọt ra trong đêm mưa! Cắt ngang không khí, gần như biến thành một cái đèn điện quang màu đen!


Con ngươi của đám ninja đột nhiên thay đổi! Chợt thu đao rút lui! Muốn lẩn vào trong bóng đêm!


“Phốc phốc phốc —!” Nhưng chúng còn chưa kịp chạy trốn… thì đã truyền đến tiếng cắt động mạch chủ ở cổ… và sau đó… mặt đất thấm đẫm máu tươi… mùi tanh nồng lan tỏa trong không gian…! Nhưng rất nhanh tất cả đã bị nước mưa cuốn trôi…


Thanh Long Nha khẽ chuyển hướng trong đêm mưa, trở lại tay Trần Xuân Độ… Lưỡi dao không dính một giọt máu, vẫn một màu đen nhánh uy nghiêm, lộ ra chiều sâu vô tận.


Đột nhiên, trong đêm mưa bão… muôn vàn ánh sáng lạnh lẽo lan tỏa rồi ngưng tụ lại thành một điểm! Trong khoảnh khắc đó… vây quanh Trần Xuân Độ… là vô số kiếm võ sĩ mang ánh sáng lạnh thấu xương, xuyên qua trận mưa gió… như một con quỷ đáng sợ với hàm răng sắc nhọn!


Mọi nhất cử nhất động của đám ninja đều ẩn hiện trong cơn bão… từng bước di chuyển của chúng… từng đường cong quỹ đạo… tất cả đều hòa vào quỹ đạo của trận mưa như trút nước… như cộng hưởng với thiên nhiên, khiến người ta không thể nào nắm bắt được!


Trần Xuân Độ đứng trong đêm đen, lỗ tai bỗng nhiên di chuyển… Anh thu vào trong tai những âm thanh rõ ràng của tiếng bước chân trên mặt đất… Mặc dù bước chân của chúng đã hòa vào nhịp điệu của cơn mưa… nhưng vẫn không thể thoát khỏi thính giác và tri giác của anh!