Chàng Rể Phế Vật

Chương 1075



CHƯƠNG 1075


“Ầm ầm ầm!” Từng tiếng va chạm nặng nề vang lên… liên tục có bóng người bị đánh văng ra khỏi phòng!


Hai giây sau, bầu không khĩ lắng xuống, yên tĩnh không một tiếng động!


Khắp phòng ngổn ngang toàn người là người, đám đàn em hệt như con búp bê vải rách nát, bị đánh ngã rạp xuống đất, miệng không ngừng kêu rên!


Mặt mày Ngô Đống trắng bệch, hai mắt chăm chú nhìn tình cảnh trước mắt!


Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Lan run lên… run lên vì sợ hãi tột độ!


Đám chị em tốt xung quanh nín thở không dám hé răng, tất cả đã hóa đá hết!


Trần Xuân Độ mặt mày bình tĩnh, bước từng bước đến trước mặt Ngô Đống.


“Bỏ thuốc chuột… Chém người… Đúng là đã hao tâm tổn trí rất nhiều đấy.” Giọng điệu Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh nhưng lại hệt như âm thanh tới từ địa ngục!


Giờ phút này anh thực sự nổi giận rồi. Hành vi của Trương Tử Lan và Ngô Đống đã hoàn toàn chọc giận Long Vương!


Ngô Đống cầm một con dao phay nằm dưới đất lên, hung tợn đâm về phía Trần Xuân Độ!


Trần Xuân Độ vung tay tát một phát!


“Bốp!” Ngô Đống bị tát lệch cả mặt, phun cả máu tươi ra ngoài!


Đúng lúc này, cửa phòng riêng thình lình bị ai đó đá văng!


Chu Thương nổi giận đùng đùng dẫn theo một đám bảo vệ của khánh sạn đứng trước cửa!


“Láo xược! Kẻ nào dám gây chuyện ở khách sạn của tao?” Sắc mặt Chu Thương vô cùng lạnh lùng, thấp thoáng nét tức giận!


Bầu không khí trong phòng riêng hoàn toàn tĩnh lặng!


Mọi người rối rít quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa.


Ngô Đống thấy gã đàn ông trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, ban đầu có hơi sửng sốt, sau đấy thì chuyển sang vui mừng!


“Anh Thương!” Ngô Đống mặt mày kích động nhanh chân đi đến trước mặt Chu Thương, thái độ cực kỳ cung kính.


Chu Thương hơi sững sờ, ngờ ngợ nhìn người đàn ông trước mặt: “Cậu là ai?”


“Anh Thương! Em là Ngô Đống đây. Là thành viên cổ đông của Tập đoàn Ngô Thị đây ạ! Ba tháng trước, dưới sự chỉ dẫn của ba, em may mắn được gặp anh một lần ạ!” Ngô Đống vô cùng kích động trả lời.


Ánh mắt Chu Thương hơi nheo lại, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt. Gã chần chờ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra.


Sắc mặt Ngô Đống căng thêm kích động, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ vâng, em là Ngô Đống đây… Anh Thương, em không ngờ anh lại ở đây! Mong anh Thương làm chủ cho em!”


Mặt mày Chu Thương hơi nhăn lại, nhìn gương mặt máu me của Ngô Đống và bộ dáng chật vật của anh ta thì không kiềm được mà hỏi: “Thằng nào đánh cậu ra nông nỗi này?”


Sắc mặt Ngô Đống trở nên tức giận, chỉ vào Trần Xuân Độ đứng cách đó không xa: “Anh Thương… Chính là thằng kia ạ… chính là thằng khốn nạn đó ạ!”


Mắt Chu Thương nheo lại, hướng tầm nhìn về nơi Ngô Đống đang chỉ tay.


Chu Thương sửng sốt vài giây, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Mày chính là thằng… đánh Ngô Đống thành ra như vậy?”


Khách sạn này là do gã quản lý. Có kẻ dám gây chuyện ở đây thì tất nhiên gã phải ra mặt can thiệp! Huống hồ Ngô Đống và gã từng có duyên gặp mặt một lần. Với lại, tập đoàn Ngô thị cũng có chút quan hệ làm ăn với khách sạn này của gã. Nếu đã là con trai của người quen, tất nhiên Chu Thương càng có lý do nhúng tay vào.