Chàng Rể Phế Vật

Chương 1092



CHƯƠNG 1092


Xung quanh, tất cả con em nhà họ Tiêu đều chấn động và kinh ngạc! Ai ai cũng không phản ứng kịp! Trưởng lão của bọn họ… vị trưởng lão cái thế vô địch… lại bị đánh lui?


Sắc mặt trưởng lão nhà họ Tiêu vô cùng ngưng trọng, thân pháp ông ta tăng vọt, mãnh liệt công kích giống như một vì sao rơi! Đã qua tuổi năm mươi nhưng võ công vẫn cao cường cái thế!


“Ầm!” Hai đạo nhân ảnh kịch liệt đánh vào nhau!


Thân thể trưởng lão nhà họ Tiêu như bị sét đánh, trực tiếp bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra một búng máu!


Hiện trường tĩnh lặng như chết!


Vành mắt toàn thể đám con em nhà họ Tiêu như muốn nứt ra, trợn to nhìn chằm chằm cảnh tượng này!


“Ầm!” Lão giả tóc trắng đập mạnh xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu!


“Đại trưởng lão!” Giờ khắc này, tất cả con em nhà họ Tiêu đều rung động kinh hãi! Đại trưởng lão… võ công cao cường cái thế của bọn họ… vậy mà… lại thất bại?


Điều này… làm sao có thể?


Gia chủ nhà họ Tiêu tập võ ngang dọc trăm năm! Nhưng hôm nay… lại thua dưới tay một hậu bối trẻ tuổi như vậy? Chuyện này… quá mức kinh hãi!


“Vù!” Thân pháp của lão giả tóc trắng kịch liệt trùng tập mà lên, một quyền trực tiếp oanh tập về phía Trần Xuân Độ! Không khí kịch liệt rung động! Thù này, anh quyết không thể nhẫn! Thù mới thù cũ, nhất tịnh phải trả!


Trần Xuân Độ lóe lên, trực tiếp tránh khỏi một quyền kia.


“Thằng khốn! Nhận lấy cái chết đi!” Gương mặt tái xanh của lão giả tóc trắng chợt lạnh!


Song quyền chấn động, lão giả tóc trắng mang theo uy thế kinh khủng oanh tập đến! Hôm nay ông ta muốn tử chiến đến cùng với Trần Xuân Độ!


Hai tay của Trần Xuân Độ siết chặt quả đấm của ông ta, cả người chợt nhảy lên!


“Vèo!” Cả người lão giả tóc trắng trực tiếp bay ngược giữa không trung… ông ta vốn không có cách nào khống chế lực đạo quán tính của thân thể…


Bụi bặm tán đi, chờ lão giả tóc trắng tỉnh lại từ cơn hôn mê, ông ta nổi giận chật vật bò dậy… Nhưng đâu còn bóng dáng Trần Xuân Độ nữa? Chiếc xe kia đã phóng đi tự khi nào… sau đó biến mất trên đường phố…





Ngồi ở trong xe, có thể nói ý cười bên khóe môi Trần Xuân Độ vẫn thâm thúy xán lạn như cũ… anh lái Maybach, chạy thẳng về công ty.





Hoàng hôn mặt trời lặn xuống, những tia nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu tới từ phía tây, nhiễm đỏ khắp chân trời.


Tập đoàn Phi Dương, phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất.


Tiết Nghĩa đứng trước cửa sổ sát đất, hai mắt nhìn thẳng đến phương hướng một toà nhà cao chọc trời ở phía xa xa…


“Tập đoàn Lê thị… chẳng lẽ… mày thật sự là tường đồng vách sắt sao?” Giọng nói của Tiết Nghĩa mang theo sự thâm thúy cùng với một tia ý lạnh mờ nhạt.