Chàng Rể Phế Vật

Chương 1094



CHƯƠNG 1094


Tập đoàn Phi Dương, phòng làm việc của chủ tịch.


Hai mắt Tiết Nghĩa ngưng tụ, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại bị cắt đứt trong tay… Vẻ thâm thuý trong con ngươi kéo dài vô tận.


“Chủ tịch Tiết… làm sao bây giờ?” Trương Tử Lan hỏi.


“Chuẩn bị xe, tôi muốn đến tập đoàn Lê thị.” Tiết Nghĩa thâm thúy nói.


Trương Tử Lan hơi sững sờ… Chủ tịch Tiết… muốn tự mình đi đến tập đoàn Lê thị?


Vừa nghĩ tới tập đoàn Lê thị… đột nhiên trong đầu cô ta hiện lên hình bóng của người đàn ông ghê tởm kia… Trần Xuân Độ… Thân ảnh ác ma đó luôn luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô… Điều này làm cho lòng cô mơ hồ hỗn loan.


… Hoàng hôn trời nhá nhem tối, dưới lầu tập đoàn Lê thị.


Một chiếc Bentley chậm rãi lái tới, dừng ở cửa chính của tập đoàn.


Tiết Nghĩa mặc đồ Tây thẳng thớm chậm rãi bước ra khỏi xe, anh ta đút hai tay vào túi quần, bộ dạng giống như một quý ông đứng ở cửa chính, lẳng lặng chờ đợi.


Mười mấy phút sau, Lê Kim Huyên đạp giày cao gót đi ra khỏi toà nhà cùng với Trần Xuân Độ.


Tiết Nghĩa chỉnh lại cà vạt, thân sĩ tiến lên.


“Tổng giám đốc Lê, chào cô.”


Giày cao gót dưới chân Lê Kim Huyên hơi dừng lại một chút, cô đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt…


“Chủ tịch Tiết? Sao anh lại tới đây?” Trên mặt Lê Kim Huyên hiện vẻ vô cùng kinh ngạc… Đang yên đang lành Tiết Nghĩa này đến công ty của cô làm gì?


Tiết Nghĩa hơi khom người, thân sĩ nói: “Tổng giám đốc Lê, vừa rồi cô cúp điện thoại quá nhanh, Tiết mỗ có lời vẫn chưa nói hết… Tổng giám đốc Lê, mong rằng cô không ngại… có thể cho tôi cơ hội, đêm nay tôi mời cô ăn cơm. Còn chuyện hợp tác, cô nghe tôi nói cặn kẽ một lần.”


Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên có chút nhíu lại… Tiết Nghĩa này… đúng là âm hồn không tan… Vừa nãy ở trong điện thoại cô đã cự tuyệt anh ta, anh ta còn quấn lấy cô không buông.


Trần Xuân Độ đứng ở một bên, nhìn Tiết Nghĩa với vẻ ẩn ý… sau đó lại đưa mắt nhìn vào trong xe Bentley… Ở chỗ kế bên tài xế, thư ký Trương Tử Lan đang ngồi tại đó, có vẻ như vô cùng yên tĩnh…


Chỉ có điều, khoảnh khắc đôi mắt đẹp của Trương Tử Lan nhẹ nhàng quét qua Trần Xuân Độ, trái tim cô… mất trật tự nhảy lên thình thịch, đập nhanh một cách khó hiểu…


Lần thứ hai Tiết Nghĩa thân sĩ khom người, mời nói: “Tổng giám đốc Lê, mong cô có thể cho tôi một cơ hội… Nếu như cô không đáp ứng… tôi vẫn sẽ đứng ở chỗ này.”


Trên mặt Tiết Nghĩa hiện lên một nụ cười chân thành, vô cùng đàn ông nói.


Nhìn thấy dáng vẻ Tiết Nghĩa chân thành như vậy, Lê Kim Huyên do dự một hồi… Đối phương cung kính như thế, còn mời một cách chân thành tha thiết… Nếu như cô không đi… vậy chẳng phải sẽ có chút khó coi sao? Lê Kim Huyên là một người ăn mềm không ăn cứng…


Lúc này cô cũng chần chừ.


Trong lúc lơ đãng, cô dời mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ ở một bên, dường như trong mắt hiện lên ý hỏi.


Trần Xuân Độ gật đầu với cô.


Nhìn thấy Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Kim Huyên mới cong đôi môi đỏ mọng, trong lòng cũng đã có quyết định. Dần dần, sự ỷ lại của cô đối với Trần Xuân Độ càng thêm sâu sắc…


“Được rồi, nếu thế thì đành để chủ tịch Tiết tốn kém vậy.” Lê Kim Huyên cười nhạt, dáng vẻ ung dung bình thản mang phong phạm của nữ thần.