Chàng Rể Phế Vật

Chương 111: Quỳ Gối Xin Lỗi





Mấy bảo vệ đang túm giữ hai kẻ mặc áo sơmi hoa, nội tâm run rẩy, có chút không dám tin được.

Đàn Cung lại một lần nữa tới đây gây chuyện, hà cớ vì sao?
Trước đó có người thanh niên kia che chở, nhưng hôm nay, lại không biết có may mắn như vậy hay không.

Trên quảng trường Lê thị có rất nhiều nhân viên nhao nhao hướng tới cao ốc Lê thị đi tới, ai cũng không nghĩ muốn đối mặt với tình cảnh hôm qua.

Đàn Cung ngài Chu đích thân tới, dù cho Lê Kim Huyên chấp nhận bị gây khó dễ cũng không dám phản kháng.

Từng chiếc xe con màu đen đi tới, như sóng biển ngập trời, che khuất bầu trời, trước đó bầu trời còn trong xanh, giờ phút này lại lộ ra vẻ âm trầm.

Giữa những xe con màu đen chen chúc trong đó là một màu đen lao vụt lên, càng dễ nhận thấy.

Không ít người thấy vậy, nội tâm trầm xuống, ngài Chu quả nhiên lại tới.

Chiếc xe màu đen này lao vụt lên, đầu xe treo biển số xe màu trắng, đủ để chứng minh chủ xe có thân phận bất phàm!
Trong toàn bộ thành phố T, có thể có được biển số xe màu trắng, lác đác không có mấy người.

Bên trong văn phòng Tổng giám đốc, Lâm Trinh Tuyết bối rối đẩy cửa ra, nhìn về phía Lê Kim Huyên kinh hồn nói: "Tổng giám đốc Lê không xong rồi!”
“Sao vậy?” Lê Kim Huyên ngẩng đầu, khuôn mặt thuần khiết của Lâm Trinh Tuyết viết đầy sự bối rối cùng luống cuống: "Đàn Cung lại tới rồi!”
“Bộp!”

Lê Kim Huyên bỗng nhiên đứng dậy, gương mặt xinh đẹp tinh xảo như được mài dũa lập tức biến sắc, chăm chú nhìn Lâm Trinh Tuyết: "Cô chắc chắn chứ?”
“Cô mau nhìn ngoài cửa sổ.

” Lâm Trinh Tuyết nói.

Lê Kim Huyên di chuyển đôi chân dài, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía dòng xe màu đen vô biên vô tận, thần sắc kích động.

“Làm sao có thể! ! ” Lê Kim Huyên thì thào, nội tâm điên cuồng náo động, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hãi tột độ!
Đàn Cung, liên tiếp hai ngày đều tới!
Khắp thành phố T đều chưa từng gặp qua! Chưa từng có thế lực nào có thể khiến Đàn Cung toàn lực xuất hiện, hai ngày liên tiếp tìm tới cửa!
Hôm nay tin tức này truyền ra, nhất định ở thành phố T lại dấy lên bão tố!
Ở cửa lớn của Lê thị, hai kẻ áo sơmi hoa kia điên cuồng cười to phách lối, có thể nói là không còn biết kiêng nể gì cả.

Đàn Cung đến đây, đủ để khiến cho tập đoàn Lê thị run lẩy bẩy.

“Còn dám giam chúng ta, một đám không biết sống chết, phải chờ tới khi ngài Chu đến trước mặt bọn mày mới chịu quỳ xuống sao!” Hai kẻ áo sơmi hoa nghiêm nghị nói, ở trên cao nhìn xuống, ngữ khí khinh miệt.

Mà mấy người bảo vệ kia thân thể đã bắt đầu run rẩy, chân cẳng như nhũn ra.

Bọn họ mặc dù là bảo vệ của tập đoàn Lê thị, nhưng một màn ngày hôm qua bọn họ đều nhìn thấy, tổng tổng giám đốc Lê không thể làm gì cả, bọn họ đối mặt với Đàn Cung! ! Bọn họ chỉ là một bảo vệ nho nhỏ thôi.

Dàn xe đen nhanh chóng tiến tới, hai người kia càng ra vẻ phách lối, không ai kìm nổi.

Rất nhanh, một kẻ áo sơmi hoa trong đó bỗng nhiên ra tay, một chân đá vào bụng dưới một bảo vệ, giựt lấy súng điện cao thế bắt đầu hành hung.

“ Bốp!”
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ thình lình một chân như sét đá vào, đá kẻ áo sơmi hoa kia đạp bay ra xa!
“Ngài Chu đã đến rất nhanh rồi đó, mày còn dám động thủ!” Một kẻ áo sơmi hoa khác trên người nổi giận dữ tợn, ngữ khí băng lãnh.

“Ngài Chu, là cái thá gì chứ!” Trần Xuân Độ khóe mắt thoáng nhìn, khinh thường mở miệng.

Âm thanh của Trần Xuân Độ rất lớn, không có tính toán giấu diếm cái gì, toàn bộ quảng trường người người đều nghe thấy được.

Áo sơmi hoa giận quá thành cười gằn, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, dám vũ nhục ngài Chu, muốn chết sao!”
Áo sơmi hoa nhào tới phía Trần Xuân Độ, một đấm đánh tới.

“ Bốp!”
Trần Xuân Độ một tay giơ lên, hung hăng đấm vào trên mặt của hắn ta, Trần Xuân Độ lực đạo thật là đáng sợ, trực tiếp đấm hắn ta bay ra xa, trong không trung xoay tròn tầm vài vòng, mới đập xuống mặt đất, chật vật không chịu nổi!
Trần Xuân Độ không cúi đầu nhìn chút nào, mà lúc này xe con từng chiếc từng chiếc dừng lại, vô số kẻ mặt mày hung ác từ trong xe bước ra, khí thế hung hăng đem Trần Xuân Độ từng vòng bao vây!
Sau tấm kính màu đen trên xe, ngài Chu nhìn xuyên qua cửa sổ xe, trông thấy Trần Xuân Độ nội tâm hung hăng run lên.

Sắc mặt hắn ta vốn hoàn toàn thâm hiểm như trước đây, nhưng hôm nay so với trước đó nhiều thêm một chút kiên định.


“Ngài Chu, đã đến rồi.

” Ở ngoài xe, một kẻ thủ hạ, cung kính mở cửa xe.

Ngài Chu từ trong xe bước ra, trên quảng trường cao ốc Lê thị, đã bị đám người áo đen vây đầy, tiếng bước chân ngài Chu mạnh mẽ vang lên vào cả không gian bên trong.

Trần Xuân Độ nhàn nhạt liếc qua ngài Chu sau đó dập tắt tàn thuốc, chậm rãi quay người rời đi.

“Tên kia còn muốn đi ư!” Hai kẻ áo sơmi hoa lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, thần sắc hung thần dữ tợn.

“Ngài Chu tới rồi, nên liền muốn chạy sao? Nào có đơn giản như vậy!”
Bước chân Trần Xuân Độ dừng lại, khóe miệng kéo lên nụ cười thâm thúy, lập tức không dừng lại tốc độ tăng lên, rất nhanh đã biến mất ở cổng cao ốc Lê thị.

“Cút ra đây cho ta!” Hai kẻ áo sơmi hoa mặt mũi bầm dập nhưng lại khôi phục tinh thần ngay lập tức bởi vì có ngài Chu tới!
Lê Kim Huyên vội vàng đi ra khỏi cao ốc Lê thị nhìn về phía kia màu đen mênh mông vô bờ, lông mày nhíu lên.

Khi cô nhìn thấy ngài Chu hướng tới phía cao ốc Lê thị đi tới, nội tâm liền run lên vẻ mặt nghiêm túc đi lên trước, hỏi: "không biết tập đoàn Lê thị có cái gì hấp dẫn người, khiến cho cả ngài Chu ba phen liên tiếp đại giá quang lâm.


Ngài Chu lại trực tiếp không nhìn Lê Kim Huyên, mà là nhìn về phía hai kẻ áo sơmi hoa kia.

“Ngài Chu.

” Hai kẻ áo sơmi hoa kia kích động khom người, cung kính mở miệng, nội tâm vô cùng kích động.

Ngài Chu hôm nay lần nữa đến đây, không cần động não nghĩ cũng biết, nhất định là vì bọn họ mà đến rồi.

Việc này đến chính bọn họ còn cảm thấy bất ngờ, bọn họ bất quá chỉ là hai thành viên Ác Chu đường phổ thông, có thể khiến ngài Chu tự mình xuất hiện đến đây đòi người!
Chuyện này đối với bọn họ quả thực là vinh dự cao quý! Bọn họ nằm mơ cũng nghĩ không ra!
Thậm chí bọn họ đều cảm thấy hết thảy như là giấc mơ, rất có thể trở về sẽ đạt được sự trọng dụng của ngài Chu, từ đây ở Ác Chu Đường, địa vị nhất định thăng hoa, thậm chí còn có khả năng tiến vào Đàn Cung trở thành thân tín của ngài Chu!
Ngài Chu quét mắt qua hai kẻ áo sơmi hoa một chút, thần sắc bình tĩnh, hạ kính râm lộ ra hai con mắt vô cùng thâm thúy.

Đột nhiên, hắn ta như bị điện giật ra tay chớp nhoáng với hai kẻ áo sơmi hoa kia!
Hai kẻ áo sơmi hoa kích động không kịp phản ứng, đột nhiên bị ngài Chu một người một quyền, đấm mạnh trước ngực!
Tiếng xương vang lên tiếng nứt, Lê Kim Huyên thần sắc ngạc nhiên, không có chút nào nghĩ đến ngài Chu sẽ đối với hai kẻ này ra tay như vậy!
Hôm qua còn tới đòi người, muốn dẫn bọn họ đi, hôm nay liền trở mặt không nhận người?
“Phụt——” tiếng động lớn vang lên, hai kẻ áo sơmi hoa khó khăn lắm lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ thần sắc chấn kinh, nhìn về phía ngài Chu mang theo biểu cảm không hiểu chuyện gì, không rõ vì sao ngài Chu lại đối với bọn họ ra tay như vậy!
Ngài Chu không phải là tới cứu bọn họ sao? Vì sao ra tay nặng như vậy?
Ngài Chu hơi lườm bọn họ, mắt còn không thèm liếc nhìn bọn họ, ra lệnh nói: "nói năng lỗ mãng, đem hai người bọn họ kéo xuống đi.



“Vâng.

” Mấy tên áo đen xông lên, đem hai kẻ áo sơmi hoa kéo đi.

Sau đó, ngài Chu nhìn chăm chú Lê Kim Huyên, bộ dáng kiềm chế kích động, yên lặng như chết.

Lê Kim Huyên nhìn ngài Chu, mặc dù nội tâm của cô thập phần khẩn trương nhưng thần sắc vẫn như cũ cố giả bộ bình tĩnh lạnh nhạt: "Ngài Chu, người cũng trả cho ngài rồi ngài còn có chuyện gì sao?”
Ngài Chu gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên, hai mắt thâm thúy khiến cho nội tâm Lê Kim Huyên cuồng loạn, phi thường không yên.

Đột nhiên, ngài Chu mở miệng: "Tôi mang theo nhiều anh em như vậy tới, tự nhiên có chuyện tìm cô.


Lê Kim Huyên nội tâm rung động, đôi tay tinh tế như ngọc nắm chặt, trên mặt y nguyên nụ cười duyên dáng: "Ngài Chu còn có chuyện gì?”
Ngài Chu không nói năng gì, mà nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, không khí không cách nào kiềm chế mà trở nên ngột ngạt, ánh mắt ngài Chu càng phát ra vẻ bá đạo áp bách, mang theo một tia nhìn thẳng thừng khiến Lê Kim Huyên toàn thân không thoải mái.

Lê Kim Huyên nội tâm cũng rất thấp thỏm, sợ ngài Chu lại sẽ làm ra chuyện gì hạ lưu kích động.

Đột nhiên, ngài Chu làm ra một loại chuyện mà ai cũng không tưởng tượng được!
Ngài Chu nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, đột nhiên hai chân khuỵu xuống, hai đầu gối bộp bộp quỳ xuống mặt đất!
Bộp!
Ngài Chu hai đầu gối quỳ xuống đất, gạch đá rạn nứt, mặt đất rung động!
Không chỉ có như thế, sau lưng ngài Chu gần trăm người áo đen, cùng nhau quỳ xuống!
Trên quảng trường trước mặt cao ốc Lê thị, một tiếng chỉnh tề quỳ xuống âm thanh bỗng nhiên vang vọng!
Lê Kim Huyên thần sắc bỗng nhiên thay đổi, một mặt kì quái thập phần kinh ngạc!
“Tổng giám đốc Lê, thật xin lỗi!” Ngài Chu cúi đầu, bang bang lớn tiếng mở miệng.

“Tổng giám đốc Lê! Thật xin lỗi!” sau lưng ngài Chu những tên thành viên Ác Chu Đường cùng nhau mở miệng, vô số âm thanh hội tụ ở cùng một chỗ, đinh tai nhức óc, giống như Lôi Thần, cuồn cuộn sấm chớp!
Toàn bộ người trên quảng trường đều bị khiếp sợ, kể cả nhân viên trong cao ốc Lê thị cũng nhao nhao đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía quảng trường.

Ở đây mỗi người hô hấp dồn dập, gắt gao trừng mắt nhìn ngài Chu, thần sắc kinh hãi, không thể tin được.

Hai kẻ áo sơmi hoa ở hậu phương bị chấn áp, càng trợn tròn mắt! Trong não trống rỗng, thân thể run rẩy!
Chuyện này sao có thể! Lê Kim Huyên lúc trước còn đang bị bọn họ vũ nhục, giờ phút này ngài Chu không ai bì nổi, vậy mà dẫn đầu trăm tên Ác Chu Đường quỳ xuống xin lỗi!
Đây là ngài Chu lần đầu tiên quỳ xuống đất xin lỗi!
Lê Kim Huyên ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu không có kịp phản ứng gì! !.