Chàng Rể Phế Vật

Chương 1126



CHƯƠNG 1126


Sáng sớm, Trần Xuân Độ lái một chiếc Maybach, ung dung thong thả chạy tới tòa cao ốc Lê Thị.


Khi xe chạy tới cửa tòa cao ốc… Trần Xuân Độ có hơi sững sờ…


Anh bước xuống xe, nhìn khung cảnh hỗn loạn đầy đất trước mắt, mặt mày đờ hẳn ra, mê mang không hiểu.


Một đám tay chân nằm rạp trên đất, đau đớn la hét, đống vũ khí văng tung tóe khắp nơi, hệt như mới nãy đã có chuyện gì vô cùng man rợ, máu me vừa diễn ra…


Giám đốc an ninh Trương Dũng thì đang đạp một chân lên người Nguyên Bưu, cả người đứng lặng tại chỗ hệt như pho tượng đá.


“Chuyện gì?” Trần Xuân Độ mơ màng hỏi.


Trương Dũng trưng ra vẻ mặt trịnh trọng, chỉ xuống Nguyên Bưu ở dưới chân, lạnh lùng nói: “Anh Trần… Vừa nãy người này dẫn đàn em tới đây đập phá, nói muốn chém chết anh! Cuối cùng đã bị em cản lại!”


Trần Xuân Độ càng thêm hoang mang, ánh mắt lướt xuống Nguyên Bưu đang nằm dưới đất, sao nhìn anh ta quen thế nhở?


Đúng vào lúc này, Lê Kim Huyên cũng chậm rãi tiến tới từ phía sau, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm gã đàn ông trên đất, khó hiểu hỏi: “Nguyên Bưu?”


Trần Xuân Độ vỗ đầu một cái, nhớ ra rồi!


“Ôi chao! Đây không phải là cậu cả nhà họ Nguyên sao?” Trần Xuân Độ nở nụ cười thô bỉ, chạy tới trước mặt hai người, còn thích thú châm một điếu thuốc.


Nguyên Bưu bị Trương Dũng dẫm dưới chân, cơ thể to lớn run rẩy kịch liệt, mặt mày dữ tợn: “Mẹ mày! Trần Xuân Độ! Tao phải chém cả nhà mày!”


“Ái chà… Lời nói này của cậu cả Nguyên nghe thật khí phách, nhưng cả người của cậu cả Nguyên đang bị đè dưới chân người ta kìa, thế mà vẫn còn muốn chém tôi nữa à?” Trần Xuân Độ ngồi xổm xuống, phun thẳng một ngụm khói lên mặt Nguyên Bưu khiến anh ta ho khan kịch liệt vì sặc.


“Mẹ cả nhà mày! Mau thả tao ra!” Nguyên Bưu gầm lên, giận dữ rít gào.


“Chát!” Trần Xuân Độ miệng ngậm điếu thuốc, trực tiếp giơ tay tát mạnh một phát vào cái đầu heo của Nguyên Bưu!


“Hự!” một bạt tai này khiến máu tươi trong miệng Nguyên Bưu lại tuôn ra, vô cùng thê thảm!


” Mẹ! Mày cmn dám đánh tao? Tao phải giết chết cả nhà mày!” Nguyên Bưu vẫn tiếp tục dữ tợn rít gào, miệng chảy đầy máu loãng, vô cùng đáng sợ!


“Chát!” Trần Xuân Độ lại giáng thêm một bạt tai nữa, lực tay cực lớn, Nguyên Bưu trực tiếp bị tát rụng mấy cái răng!


Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng can ngăn: “Trần Xuân Độ, bỏ đi… Thả anh ta ra đi.”


Mặt mày Nguyên Bưu run lên kịch liệt vì giận: “Cút mẹ mày đi! Trần Xuân Độ! Hôm nay, sau khi trở về, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Ông đây phải chém mày ra thành tám khúc! Mẹ! Còn mày nữa, Lê Kim Huyên! Một ả đàn bà đê tiện như mày, có cho ông đây cũng chẳng thèm chơi,!”


“Đúng là không sợ chết…” đồng tử Trần Xuân Độ hơi co lại, vung tay lên, Tiếng bạt tai vang lên liên hoàn!


Cơ thể Nguyên Bưu hệt như một con heo bị xẻo thịt, máu tươi tuôn ra khỏi miệng như suối, hai hàm răng bị tát rụng hết, cả người không ngừng run lên như con heo hấp hối sắp chết!


“Tao, mẹ…cả nhà mày… Nhà họ Nguyên của tao… Chắc chắn sẽ tung hết toàn lực đuổi giết mày… !” thân thể Nguyên Bưu run rẩy không ngừng, nhưng anh ta vẫn cứng đầu như trước… Cậu chủ nhà họ Nguyên hình như không sợ chết!