Chàng Rể Phế Vật

Chương 1137



CHƯƠNG 1137


Tôn Giai Giai ở bên đã tức giận ra mặt, cơn ghen tuông bị cảnh này bộc phát ra lớn dần, hũ dấm nhỏ từ lâu đã đổ vỡ.


Lưu Tịnh Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ.


“Sao hả, ghét bỏ sao?” Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Trần Xuân Độ, cô ta nhếch miệng, lập tức đưa tay muốn lấy cây kẹo mút trở về.


“Sao thế chứ, sao anh có thể ghét bỏ Tịnh Tịnh… Cảm ơn kẹo mút của em.” Trần Xuân Độ cười vô lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, lại ra sức vuốt ve vài lần, lợi dụng cô ta.


Nhóm các bạn học tại hội tuyển dụng đã chết lặng, mặc dù họ không nói gì, nhưng tất cả đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau!


Chị Tịnh Tịnh, siêu hoa khôi trường bí ẩn và khó đoán nhất, vậy mà lại, lại đưa cây kẹo mút của mình vào miệng đối phương? Hoàn toàn không ngại nụ hôn gián tiếp như vậy?! Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy sắp nổ tung!


Chị Tịnh Tịnh chưa bao giờ có mối quan hệ bê bối với một nam sinh nào trong suốt hai năm đại học, Có lần, vài nam sinh đẹp trai cố gắng theo đuổi cô ta, kết quả là hôm sau đã bị đánh bị thương nặng và tàn phế, từ đó trở đi, không ai dám dây dưa tai tiếng với cô ta! Nhưng hôm nay, chị Tịnh Tịnh lại, lại chủ động nảy sinh tai tiếng với một người đàn ông?!


“Anh trai, anh đừng hiểu lầm… em chỉ cảm thấy, anh rất giống anh trai em.” Lưu Tịnh Tịnh giương đôi mắt đẹp lên, từ tính nói.


Nghe thấy những lời này, trái tim rung động của Trần Xuân Độ chợt lạnh đi, Mẹ kiếp? Coi mình là anh trai? Chỉ thế thôi?


“Trước đây, kẹo mút em không ăn đều đưa cho anh trai ăn, anh ấy cũng không chê, anh cũng vậy, em thấy hai người thật giống nhau…” Lưu Tịnh Tịnh cười ngọt ngào.


Trần Xuân Độ cảm thấy thất vọng trong lòng, haizz, tán tỉnh cả buổi, con gái người ta chỉ coi anh như một người anh trai? Uổng công vừa rồi bản thân nghĩ nhiều như vậy, đệch! Thì ra toàn là ảo tưởng!


“Anh trai, vậy anh cứ từ từ làm việc, em đi đây…” Lưu Tịnh Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, vẫy vẫy tay với Trần Xuân Độ, sau đó ngọt ngào quay người rời đi… Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp, cặp đùi đẹp chuyển động dưới lớp váy ôm sát của cô ta rời đi, Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy nước miếng chảy ròng, thầm thở dài, đáng tiếc, đáng tiếc! Tuyệt đẹp như vậy, cuối cùng sẽ phải bị lãng phí bởi người đàn ông khác sao?! Haizz!


Tôn Giai Giai ở bên chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ ghen tức!


“Nhìn đủ chưa? Có phải vẫn không nỡ?” Tôn Giai Giai lạnh lùng nói.


Trần Xuân Độ nghe vậy lập tức hoàn hồn lại, dè dặt sáp đến gần Tôn Giai Giai an ủi, dỗ dành và khuyên nhủ cô ta, Lúc này, dỗ dành bà cô trước mặt mới là việc chính, Dù sao, “hạnh phúc” của mấy ngày nay đều nhờ bà cô này ban cho… Trần Xuân Độ không dễ gì khám phá đến độ thành thục, không thể để mất người bạn tình xinh đẹp, dịu dàng như vậy.


Ngày hội tuyển dụng kéo dài từ sáng đến chiều. Tôn Giai Giai bày ra vẻ ghen tuông giận dữ và lạnh lùng, Trần Xuân Độ không biết làm sao, anh cảm thấy, bạn tình mới tới tay đã gặp chuyện rắc rối, đời sống tình dục sau này có vẻ khó khăn rồi.


Chạng vạng tối sau khi hội tuyển dụng kết thúc, Tôn Giai Giai hoàn toàn không thèm đoái hoài đến anh mà trực tiếp thu dọn đồ đạc và rời đi, Trần Xuân Độ theo sát, ra sức dỗ dành, không còn cách nào khác, vì lợi ích của tình dục, anh cũng đành làm liều.


Người ta nói phụ nữ là bình giấm, quả nhiên không sai. Bình giấm của Tôn Giai Giai đã bị đổ vỡ, rất khó để thu trở lại, cả ngày đều lạnh lùng, mặc cho Trần Xuân Độ dỗ dành thế nào cũng vô ích.


Buổi tối, Trần Xuân Độ trở về khách sạn trong vẻ chán nản, nằm trên giường, nhớ lại hình ảnh tối qua, anh chỉ cảm thấy dư vị vô tận, thế nhưng hôm nay Tôn Giai Giai lại mặc kệ anh cả ngày, ham muốn sau này, phải thế nào đây?