Chàng Rể Phế Vật

Chương 1143



CHƯƠNG 1143


Ánh mắt Trần Xuân Độ nheo lại, anh duỗi tay ra đẩy vào ngực của Tiết Nghĩa, cả người Tiết Nghĩa trực tiếp bị một lực cực lớn đánh lùi về sau, cả người nặng nề ngã xuống ghế sô pha, cả ghế sô pha cũng có hơi lõm xuống!


Xẹt! Xung quanh, một đám thuộc hạ mặc vest đen lập tức vây lại, vẻ mặt họ cực kỳ lạnh lùng, trực tiếp vây quanh quầy bar, sát khí u ám đáng sợ!


Ánh mắt Trần Xuân Độ thản nhiên đảo qua đám người mặc vest, không nói bất kỳ điều gì, trực tiếp ôm lấy Lưu Tịnh Tịnh mà dửng dưng bước ra khỏi quầy bar.


Xẹt! Nhóm đàn ông mặc vest trực tiếp bao vây tới và chặn trước mặt anh! Vốn không để anh rời đi!


Trần Xuân Độ đột nhiên vung tay lên!


“Bách bách bách!” Vài cái tát liên tiếp, nhóm đàn ông mặc vest trực tiếp bị tát bay ra ngoài, máu tươi văng tung tóe!


Sắc mặt của vài tên thuộc hạ mặc vest còn lại thay đổi nghiêm trọng, chợt đưa tay vào trong quần áo, dứt khoát móc súng ống và vũ khí ra, nhắm thẳng vào Trần Xuân Độ!


Toàn cảnh quán bar hỗn loạn trong phút chốc! Khi nhóm khách đang uốn éo điên cuồng nhìn thấy súng ống đáng sợ, tất cả họ đều nhốn nháo, né tránh loạn xạ trong quán bar, sắc mặt ai nấy đều thay đổi rõ rệt!


Trần Xuân Độ ôm lấy Lưu Tịnh Tịnh, cứ vậy thờ ơ đứng đó.


“Cậu cả Tiết, hôm nay cậu… định giết người sao?” Trần Xuân Độ hỏi đầy ẩn ý, trong giọng nói có chút thâm trầm.


Tiết Nghĩa nắm chặt hai tay, vẻ mặt tức giận, đầu tóc dính đầy rượu, trên quần áo cũng dính đầy rượu, cả người run lên vì tức giận! Anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, như muốn nuốt chửng anh!


Không khí căng thẳng, như sắp đông cứng lại!


Ánh mắt Tiết Nghĩa khóa chặt vào Trần Xuân Độ, trừng mắt nhìn anh hồi lâu, cuối cùng từ trong kẽ răng phun ra bốn chữ: “Để, anh ta, đi.”


Bốn chữ này của Tiết Nghĩa gần như phát ra lần lượt, có thể tưởng tượng ra sự tức giận và hung dữ của anh ta vào lúc này!


Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, cứ vậy ôm chặt lấy Lưu Tịnh Tịnh và cưỡng chế lôi cô ta ra khỏi quán bar.


Đám thuộc hạ cầm súng không ngăn cản, nhưng vẫn ngắm thẳng vào người Trần Xuân Độ, cho đến khi anh kéo Lưu Tịnh Tịnh ra khỏi quán bar, biến mất khỏi tầm mắt bọn họ, Trong quán bar, Tiết Nghĩa đứng đó trong bộ mặt lạnh lẽo vô cùng, toàn thân toát lên vẻ thù địch ghê gớm.


“Chủ tịch Tiết… cứ để hắn ta đi như vậy sao?” Đám thuộc hạ bước tới, lạnh lùng hỏi.


Tiết Nghĩa chậm rãi đưa tay lau đi vết rượu trên mặt, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, tàn độc: “Không, Tôi muốn từ từ chơi đùa hắn cho đến chết, với cả con nhóc đáng chết kia, cử người theo dõi, tối nay, tôi muốn xem một màn kịch hay!”


Đám thuộc hạ nghiêm trang gật đầu và từ từ lui ra, … Tới cửa quán bar, lúc này Lưu Tịnh Tịnh vẫn đang giãy dụa: “Sao anh lại ngăn cản em, vừa rồi em chắc đã đập được chai rượu tới, hừ, dạy dỗ cho tên bám đuôi kia một bài học!”


Trần Xuân Độ nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô ta, không khỏi có chút kinh ngạc, hù dọa: “Nhóc, ban nãy em không thấy người ta có súng sao? Em không sợ chết à?”


“Súng nhằm nhò gì? Có thì ngon à?!” Lưu Tịnh Tịnh nói, trực tiếp lục lọi trong chiếc túi đeo chéo của mình, “Hừ… cô đây cũng có!” Lưu Tịnh Tịnh đột nhiên lấy từ trong túi ra một khẩu súng lục mini màu đen!


Trần Xuân Độ hoàn toàn hóa đá, trợn tròn mắt, vẻ mặt đờ đẫn! Anh ngây ngốc nhìn khẩu súng lục mini trong tay Lưu Tịnh Tịnh, Cái này, cái này hình như là súng thật?! Mẹ kiếp, một em gái đang học đại học, một sinh viên đại học, lại mang súng bên mình?! Quả thật cực kỳ ghê gớm!