Chàng Rể Phế Vật

Chương 1144



CHƯƠNG 1144


Cuối cùng Trần Xuân Độ cũng hiểu ra! Vì sao hồi sáng ở trong trường học, đám học sinh kia lại sợ cô ta như vậy, cô gái này đơn giản chính là một ma nữ! Ma nữ này thật là đáng sợ! Lại còn mang theo súng bên người! Trong cả trường học, có ai dám chọc giận cô ta chứ?


“Đi thôi, ma nữ nhỏ… Mau cất súng của em đi…” Trần Xuân Độ cầm lấy súng của cô cất vào trong bọc, sau đó đem đỡ cô gái đã say khướt vào trong xe Maybach của mình.


“Sao lại đẩy tôi, tôi, tôi có xe mà…” Lưu Tịnh Tịnh chỉ vào chiếc xe Ferrari màu đỏ cách đó không xa, say xỉn nói.


Trần Xuân Độ nhìn chiếc xe kia, Không khỏi tắc lưỡi, Xe Ferrari hơn chục tỷ! Hoá ra là một người giàu có! Khó trách lại bá đạo như vậy, Ài, bây giờ cô nương bá đạo như vậy, sau này làm sao lấy chồng được chứ?


Trần Xuân Độ cảm thấy phiền muộn trong lòng, không để ý đến Lưu Tịnh Tịnh, anh đẩy cô ta vào trong xe, thắt dây an toàn, cô ta đã say thành như vậy, chắc chắn không lái xe được, anh đành phải đưa cô ta về nhà…


Maybach từ từ khởi động, Trần Xuân Độ chở cô gái lao vùn vụt một đường về nhà.


“Anh, đưa tôi đi đâu đấy?” Lưu Tịnh Tịnh say khướt ngồi ở vị trí phó lái, mái tóc dài rối tung.


“Đưa cô về trường học.” Trần Xuân Độ nói.


“Trường học?” Đôi mắt Lưu Tịnh Tịnh có chút mê ly vì say: “Muộn như vậy, trường học đã đóng cửa rồi, tôi không vào được.” gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi chu lên, xinh đẹp gợi cảm, làm cho người ta ngạt thở.


Trần Xuân Độ nghe vậy thì sững sờ: “Trường học đóng cửa? Vậy tôi phải đưa cô đi đâu?”


“Tôi cũng không biết.” Lưu Tịnh Tịnh mê mang lắc đầu, cặp mắt của cô ta đột nhiên trở nên mông lung, dường như tác dụng chậm của rượu tây đang dần phác tác!


“A, nóng quá đi~” Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh ửng đỏ, Cô ta nhẹ nhàng giơ tay, trên gương mặt xinh đẹp đã chảy ra những giọt mồ hôi tinh mịn.


Cô ta vừa nói vừa nhẹ nhàng vén vạt áo sơ mi bó sát người lên,


Trần Xuân Độ nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy máu mũi suýt chảy ra,


“Này, cô nhóc, cô đang làm gì vậy?” Trần Xuân Độ quát lên: “Này, cô mặc đồ lại đi.”


Trần Xuân Độ như chết lặng, chuyện này, cô nhóc này đang làm gì vậy chứ? Uống rượu vào, mà còn nóng như vậy sao? Sao lại có phản ứng lớn như vậy chứ?


Ngay tại lúc đó, Trần Xuân Độ đột nhiên phát hiện, thân thể của mình cũng đột nhiên nóng lên?


Anh chỉ cảm thấy hơi nóng trên mặt như bị bỏng… Rất nhanh, mồ hôi bắt đầu rỉ ra đầy trán của anh, quần áo anh cũng bị ướt nhẹp, sắc mặt anh trở nên phiếm hồng,


Trần Xuân Độ dùng sức lắc đầu của mình, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình say? Chuyện này không có khả năng! Không ai hiểu rõ tửu lượng của anh hơn chính anh! Tửu lượng của anh, được gọi là ngàn chén không ngã! Hôm nay uống ngần ấy rượu tây, thì sao lại say được?


Thế nhưng giờ phút này, cảm xúc trong người đang không ngừng nhắc nhở anh, dường như anh đang say rượu, ý thức của anh đang dần dần mơ hồ.


Mà Lưu Tịnh Tịnh ngồi trên ghế phó lái đã hoàn toàn mất ý thức, gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ lên như máu, màu đỏ rất quỷ dị, mái tóc dài lộn xộn rối tung, hàng mi hẹp dài nhẹ nhàng run rẩy, trên người toát ra ra những giọt mồ hôi óng ánh, tiếng hít thở của cô ta cũng trở nên lộn xộn khó hiểu, cảm giác này tựa như lâm vào một huyễn cảnh nào đó, thần chí đang dần dần biến mất, dần dần sụp đổ,


Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy đầu óc đang dần dần mê loạn, dường như có chất thuốc đang nỗ lực nhiễu loạn thần chí của anh, muốn khống chế anh.