Chàng Rể Phế Vật

Chương 1153



CHƯƠNG 1153


“Em bình tĩnh trước đã, chuyện giữa chúng ta đợi em bình tĩnh lại rồi bàn sau…” Trần Xuân Độ mặc quần áo xong, thấy không khuyên được bèn vội vàng lao ra cửa phòng, nhanh chân bỏ chạy, không trêu vào nổi thì ông đây không trốn được à?


“Khốn kiếp! Đừng chạy!” Lưu Tịnh Tịnh tức giận đến mức mất kiểm soát, túm chăn chạy ra cửa phòng, nhắm vào hành lang bắn liên tiếp.


Cuối cùng cô ta đành phải trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ biến mất trên hành lang.


Lưu Tịnh Tịnh vô cùng phẫn nộ, nhanh chóng quay lại phòng thay đồ, sau đó cầm súng xông ra ngoài.


Nhưng khi cô ta chạy xuống dưới tầng khách sạn thì không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông chết tiệt kia nữa.


Nhân viên lễ tân của khách sạn nhìn thấy khẩu súng trên tay cô ta thì sững sờ, toàn thân run rẩy.


“Thưa… Thưa cô…” Lễ tân run rẩy nói: “Đây, đây là đồ do anh khách khi nãy để lại. Anh ấy bảo… bảo chúng tôi đưa cho cô…”


Nhân viên lễ tân run giọng đặt một tấm thẻ lên quầy lễ tân…


Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh cực kỳ lạnh lùng, cô ta nổi giận đùng đùng đi tới trước quầy lễ tân cầm thẻ lên xem thử, là thẻ ngân hàng!


Lúc này toàn thân Lưu Tịnh Tịnh đều đang run rẩy, hành động này coi như cho chút tiền rồi đuổi cô đi ư? Cô ta cảm thấy mình đã bị hạ nhục!


“Đồ khốn! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Giọng nói giận dữ của Lưu Tịnh Tịnh vang vọng khắp đại sảnh khách sạn.


Lúc này Trần Xuân Độ, đương sự của nguồn tai vạ này đang lái Maybach bỏ trốn.


Bỗng nhiên điện thoại của Trần Xuân Độ đổ chuông.


Là Lê Kim Huyên gọi tới, Trần Xuân Độ vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng quát mắng của cô.


“Trần Xuân Độ, anh đang ở đâu? Tối qua anh đã làm gì? Sáng nay gọi cho anh thì anh không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, ngày nào cũng không thấy anh đâu cả?” Lê Kim Huyên lạnh giọng quát, rõ ràng cô đang rất tức giận.


“À, xin lỗi, tối qua anh uống chút rượu nên ngủ quên mất…” Trần Xuân Độ giải thích.


“Uống rượu với người phụ nữ nào?” Lê Kim Huyên hỏi đầy hàm ý, giọng nói mang theo cảm xúc khó đoán.


“Không phải phụ nữ, là đàn ông…” Trần Xuân Độ đương nhiên không thể nói thật, giấu giếm nói tiếp: “Giờ anh ghé qua đón em…”


Xe Maybach lao vùn vụt đến biệt thự nhà họ Lê, Trần Xuân Độ nhanh chóng chở nữ thần tổng giám đốc đi làm.


Trên đường đi, Trần Xuân Độ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, nhìn có vẻ hơi buồn bực.


“Kim Huyên, anh hỏi em một vấn đề.” Trần Xuân Độ chần chừ hồi lâu mới lên tiếng hỏi.


Lê Kim Huyên nghiêng đầu sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.


“Chủ tịch Tiết Nghĩa của tập đoàn Phi Dương ấy, nền tảng của anh ta ở thành phố T ra sao?” Trần Xuân Độ hờ hững hỏi, một tia sắc bén loé qua trong mắt anh, đó là sát khí! Vụ việc tối qua đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của anh, anh muốn giết người!


Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên toát lên vẻ kinh ngạc, cô hỏi: “Sao vậy? Anh hỏi việc này làm gì?”


Sau vài giây do dự, Lê Kim Huyên đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc thốt lên: “Anh muốn ra tay với Tiết Nghĩa?”


“Nếu em cảm thấy có thể, ngày mai anh chàng họ Tiết sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Trần Xuân Độ nheo mắt lại, một luồng sát khí lập tức phóng ra ngoài.