Chàng Rể Phế Vật

Chương 1162



CHƯƠNG 1162


Trần Xuân Độ chậm rãi bước tới.


Người đàn ông trung niên đột nhiên hành động, nắm đấm như con man ngưu cả nghìn cân lao vút về phía Trần Xuân Độ, nếu không nghe thì chỉ có thể dùng hành động thôi.


Ánh mắt Trần Xuân Độ khựng lại, anh thẳng thừng nắm lấy nắm đấm kinh hãi của người đàn ông trung niên.


Sức mạnh khổng lồ ập đến khiến Trần Xuân Độ phải lùi lại sau mười mấy bước, mặt đất nứt ra.


Trần Xuân Độ nắm chặt nắm đấm của ông ta, sức mạnh toàn thân vọt lên như sức mạnh vạn quân.


Ông ta bị sức mạnh đáng sợ ném lên không trung, sau đó nặng nề ngã xuống đất.


“Rầm!” Một tiếng động nặng nề vang lên, người đàn ông trung niên nện mạnh xuống đất khiến mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố khổng lồ in hình người.


Bụi bay tứ phía, miệng ông ta đầy máu, cả người nằm trong cái hố khổng lồ hình người, không gượng dậy được nữa.


Không khí bỗng yên ắng!


Một chiêu đã khống chế được kẻ địch.


Đồng tử của Vương Vô Địch đột nhiên co rút, bàng hoàng không dám tin.


Sắc mặt nhóm vệ sĩ thay đổi, tất cả cùng lao tới muốn khống chế Trần Xuân Độ.


Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, một tay đút túi quần, tay kia giơ lên, thần chưởng xuất hiện.


“Chát chát chát…” Từng tiếng tát giòn giã vang dội không ngớt, nhóm vệ sĩ bị đánh bay, cực kỳ chật vật, thê thảm.


Vẻ mặt Vương Vô Địch đột nhiên thay đổi, anh ta lùi về sau một bước, lúc này anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, như đang đối mặt với sự đe doạ của cái chết.


Trần Xuân Độ liếc mắt, chậm rãi bước về phía trước, dường như rất thích thú.


Vương Vô Địch không chịu nổi nữa, đột ngột quay người bỏ chạy, anh ta mở cửa xe, chui vào trong, giờ phút này anh ta thực sự muốn bỏ trốn.


Người Trần Xuân Độ chợt loé lên, hoá thành tàn ảnh, đột nhiên chạy tới trước mặt Vương Vô Địch.


Anh nắm lấy cổ áo Vương Vô Địch, ôn tồn bảo: “Cậu Vương vội vã rời đi như vậy làm gì? Chúng ta không nên ôn lại chuyện cũ sao?”


“Hỗn láo! Còn không buông tao ra!” Vương Vô Địch tái mặt, lúc này anh ta vừa tức giận vừa sợ hãi nhưng vẫn không chịu nhận thua, vì thế lạnh giọng quát. Một tên tép riu ở thành phố T này có thể làm gì được anh ta?


Khoé miệng Trần Xuân Độ nhếch lên nụ cười đầy thâm ý: “Cậu Vương, cậu còn nhớ lần trước tôi đã nói gì không?”


Nghe câu này, vẻ mặt Vương Vô Địch lại đột nhiên thay đổi, trở nên tái xanh khác thường.


“Mày… Mày muốn làm gì?” Vương Vô Địch quát to, nghiêm nghị đe doạ: “Nếu mày dám động đến tao thì nhà họ Vương sẽ truy lùng đuổi giết mày, cho đến khi nghiền nát xương mày mới thôi. Mà những người xung quanh mày cũng sẽ chết.”


Diệp Thái Linh ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm cảnh tượng bên này, không ngờ Vương Vô Địch lại dám nói lời uy hiếp như vậy ngay trước đồn cảnh sát, giữa chốn thanh thiên bạch nhật và trước mặt mình như thế. Đúng là coi trời bằng vung, coi thường pháp luật.