Chàng Rể Phế Vật

Chương 1203



CHƯƠNG 1203


Một nhà máy cũ đổ nát bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố T.


Bên trong nhà máy, Diệp Thái Linh tóc tai bù xù, bị trói mấy tiếng đồng hồ, lúc này trông cô rất yếu ớt.


Đột nhiên, cô lờ mờ nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ bên ngoài vọng vào!


Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh hơi vui mừng, Anh ta đến rồi?! Là anh ta đã đến!


Chiếc Maybach gầm rú lao nhanh tới, quay đầu xe dữ dội và dừng lại đột ngột trước cổng nhà máy.


Cửa xe Maybach mở ra, Trần Xuân Độ từ từ bước xuống xe.


Cả nhà máy là một khoảng vắng lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào.


Cửa nhà máy đóng chặt, cánh cửa dày nặng ngăn cách lối ra vào.


Trần Xuân Độ đảo mắt liếc nhìn, rồi trực tiếp dùng sức đá văng!


“Rầm!” Cánh cửa thép dày nặng to lớn trực tiếp bị đá tung ra!


Bên trong nhà máy, Diệp Thái Linh bị trói vào cột, cả người quấn xích sắt, vô cùng yếu ớt. Khi nghe thấy tiếng động lớn đột ngột này, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã hoảng hốt và kinh hoàng, Nhưng trong giây tiếp theo, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc! Bóng dáng như côn đồ đó, đang đứng trước cửa, hút thuốc trong vẻ u sầu.


Khi nhìn thấy bóng người quen thuộc này, đôi mắt đẹp rối bời của Diệp Thái Linh lóe lên những cảm xúc khó giải thích, Khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông này, tất cả mớ hỗn độn của cô, dường như biến mất trong tích tắc, Trần Xuân Độ bước từng bước về phía Diệp Thái Linh. Trong nhà máy bỏ hoang rất vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của Trần Xuân Độ và hơi thở có chút lộn xộn của Diệp Thái Linh vang vọng trong không khí.


Trần Xuân Độ đến càng lúc càng gần hơn, ánh mắt cũng hơi nheo lại theo nhịp bước.


Mặt đất, khắp nơi đều là xăng, khiến anh thầm nảy sinh cảnh giác trong lòng.


“Diệp Thái Linh, cô không sao chứ?” Trần Xuân Độ bước đến bên cạnh Diệp Thái Linh và từ từ ngồi xổm xuống.


Diệp Thái Linh lắc đầu nguầy nguậy, tóc tai có chút rối tung.


“Có biết là làm ai không?” Trần Xuân Độ hỏi, ánh mắt thâm thúy.


Diệp Thái Linh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, kinh hãi nói: “Tôi không biết, bọn họ dùng tin nhắn dẫn dụ tôi ra ngoài, sau đó thì tôi ngất đi, sau khi tỉnh lại thì tôi đã ở đây.”


Nghe thấy những lời này của cô, ánh mắt Trần Xuân Độ càng trở nên đăm chiêu và phức tạp. Lúc này, anh trở nên thận trọng hơn, ánh mắt chăm chú đảo nhìn xung quanh.


Ngoại trừ xăng ở khắp mọi nơi, không có điều gì khác thường?


Trần Xuân Độ càng nghi ngờ hơn, Anh xem xét tình hình của Diệp Thái Linh, cả người cô bị xích và bị trói vào một cái trụ chịu lực, không có điểm mấu chốt khả nghi nào khác.


Trần Xuân Độ quả quyết, thận trọng nhắc nhở: “Tôi tháo dây xích ra cho cô. Chú ý cẩn thận. Sau khi tháo ra thì lập tức rời đi.”


Ngược lại, Trần Xuân Độ lúc này có vẻ thận trọng hơn, khung cảnh này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến anh cảm thấy có hơi kỳ lạ khó hiểu.


Diệp Thái Linh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nghiêm túc gật đầu.


“Anh… tháo xích sắt thế nào?” Diệp Thái Linh hỏi với vẻ nghi ngờ và lo lắng… Sợi xích sắt quấn trên người cô dày cỡ cổ tay và cực kỳ nặng… Khớp nối ở hai đầu xích sắt đều được hàn chặt! Về cơ bản, đối phương không muốn để cô trốn thoát, ở đây cũng không có dụng cụ tháo xích sắt, anh sẽ tháo xích sắt này ra làm sao?