Chàng Rể Phế Vật

Chương 123: Không Thể Nhẫn Nhịn!





Sắc mặt Tô Loan Loan ở bên cạnh cũng rất kỳ quái, cô rất thông minh, gần như lập tức liền hiểu lời Tô Hiểu Vân nói có ý gì.
"Tô Hiểu Vân!" Lê Kim Huyên trợn tròn đôi mắt đẹp nhìn Tô Hiểu Vân, người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ này không hề nể mặt cô một chút nào, hoàn toàn phá gỡ sân khấu của cô rồi.
Tô Hiểu Vân bình tĩnh, nói: "Làm sao vậy?”
"Tớ có nói gì sao?" Tô Hiểu Vân chớp đôi mắt đẹp, ra vẻ rất vô tội.
Trần Xuân Độ đang ăn sáng, nhìn hai người phụ nữ đối chọi nhau gay gắt, di động bỗng vang lên.
Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình di động, thấy là một dãy số lạ không cho biết danh tính gửi đến địa chỉ và thời gian, khiến đôi mắt Trần Xuân Độ trở nên sắc bén và tràn ngập sát khí.
Địa chỉ này không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Lê Thần Vũ gửi, hẹn anh đến quán trà.
Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm lạnh lùng như thanh kiếm sắc hai lưỡi, anh không thể nhịn được nữa, đã đến lúc kết thúc với cậu chủ cao cao tại thượng, không ai bì nổi của nhà họ Lê này rồi!
Không chỉ như vậy, anh đã quyết định, một ngày nào đó sẽ đạp đổ cửa chính nhà họ Lê ở Yên Kinh, khiến nhà họ Lê phải thuần phục!
Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Trần Xuân Độ, sát khí cũng nhanh chóng biến mất.
Bên cạnh, đôi mắt Tô Loan Loan cũng ngưng đọng lại, ngay lúc Trần Xuân Độ tràn ngập sát khí, Tô Loan Loan nhạy cảm quan sát và bắt giữ được sự khác thường của Trần Xuân Độ, đôi mắt cô chớp lóe, lộ vẻ nghi hoặc.
Một khắc kia, sát khí phát ra trên người Trần Xuân Độ khiến ngay chính cô cũng cảm thấy khiếp sợ, giống như sự sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn!
Loại cảm giác này, cô chỉ cảm thấy ở một số rất ít người, tất cả những người đó đều là những tên quái vật khủng bố độc ác, xem mạng người như cỏ rác!
Loại quái vật ấy có sức mạnh khủng khiếp, là chủ nhân thế lực một phương.

Lúc trước cô từng ở Đội Đặc Chiến nước C, đã từng chấp hành nhiệm vụ vây quét một cao thủ ở nước ngoài.
Thủ đoạn của vị cao thủ kia rất đáng sợ, tàn nhẫn sát hại rất nhiều người nước C, rất nhiều người già yếu vẫn bị hành hạ ngược đãi trước khi chết.
Lần đó, Đội Đặc Chiến dốc hết sức lực chín trâu hai hổ mới giết chết được vị cao thủ kia.

Nhưng cũng chính lần đó khiến Đội Đặc Chiến tổn thất rất lớn, chết hơn một nửa.

Mỗi một đội viên trong Đội Đặc Chiến đều là những cao thủ được lựa chọn kỹ lưỡng, mỗi một người đều là tinh anh trong những tinh anh, được tạo ra bởi nguồn lực khổng lồ của nước C.
Cũng chính lần đó, Tô Loan Loan mới hiểu biết được hoàn toàn với những nhân vật như vậy.

Loại sát khí lạnh lùng như muốn làm vẩn đục bầu không khí ấy cả đời Tô Loan Loan cũng không thể nào quên được.
Khoảnh khắc đó, rõ ràng Tô Loan Loan thấy được tính cách của Trần Xuân Độ trong đó.

Điều này khiến cô không thể tin nổi.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Trong lòng Tô Loan Loan thầm nghĩ, cô không thể nào tin nổi một kẻ chuyên lừa đảo như Trần Xuân Độ lại có quan hệ với những quái vật khủng bố nước ngoài.
Tô Loan Loan không ngừng nói với bản thân rằng có thể mình hoa mắt, cô cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ nhưng lại không thể cảm nhận được sát khí đáng sợ vừa rồi.
Giờ phút này Trần Xuân Độ vẫn cà lơ phất phơ, không có gì đặc biệt như ngày thường.
Sau một lúc đùa giỡn với Tô Hiểu Vân, Lê Kim Huyên liền đến công ty trước.
Ngay sau khi Lê Kim Huyên ra khỏi nhà, Trần Xuân Độ cũng ra khỏi nhà ngay.
"Kim Huyên đi làm, anh đi ra ngoài làm gì?" Tô Hiểu Vân nghi ngờ hỏi.
"Mua đồ ăn." Trần Xuân Độ lấy cớ, chậm rãi đạp xe đạp đến quán trà phía xa xa.
...
Trong quán trà, Lê Thần Vũ ngồi một bàn cạnh cửa sổ, một phụ nữ duyên dáng đang đi đến, cầm ấm trà trong tay, chân thành cười với Lê Thần Vũ, rót dịch trà màu đỏ vào ly, tỏa ra mùi trà nồng đậm, thấm đẫm lòng người.
"Cảm ơn." Lê Thần Vũ dù vô cùng tự kiêu, sau khi bước vào quán trà cũng như biến thành một người khác, trở nên rất khiêm nhường, khách sáo nói cảm ơn với bà chủ.
Người rót trà chính là bà chủ quán trà, đã là người đẹp hết thời, nhưng mỗi một cử chỉ hành động, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười đều lẳng lơ quyến rũ, trên người bà tản ra một khí chất độc đáo, vô cùng hấp dẫn.
Trong quán trà chỉ có một mình Lê Thần Vũ, bà chủ nhẹ giọng mở miệng, nói: "Quán trà hôm nay vốn không tiếp khách nhưng nếu là cậu chủ Lê ở đây giải quyết rắc rồi thì tôi liền phá lệ một lần vậy."
"Tốt, cảm ơn, chờ tôi giải quyết xong, hôm khác sẽ đích thân đến đây cảm ơn với bà." Lê Thần Vũ rất trịnh trọng và cung kính với bà chủ, thậm chí còn mang theo một chút e dè.
Bởi vì bà chủ này có xuất thân rất lớn, quán trà bà mở ra không phục vụ người bình thường, mà chỉ vào một số thời điểm đặc biệt, nơi đây mới đón tiếp những nhân vật có đẳng cấp như Lê Thần Vũ.
Ngay cả rất nhiều cậu chủ nhà giàu có cũng không có tư cách.

Đây không phải là việc mà có tiền bạc là có thể mua được.
"Không sao cả!" Bà chủ cười yếu ớt, quyến rũ động lòng người, ẩn chứa phong tư vô tận, khiến Lê Thần Vũ suýt nữa nhìn đến mức ngẩn ra.
"Khách đến rồi, tôi xin phép lui xuống trước." Bà chủ nói khẽ, sau đó lặng lẽ lui ra.
"Đến rồi sao?" Lê Thần Vũ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, đồng thời gửi một tin nhắn thông báo cho Metis, chuẩn bị ra tay.
Trên đường cái bên ngoài cửa sổ xe cộ qua lại như nước, chú ý mới thấy một chiếc xe đạp đang lảo đảo chạy đến.
Lê Thần Vũ thấy người kia cưỡi xe đạp, đôi mắt bỗng phóng ra ánh sáng rét lạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Cuối cùng anh cũng đã đến!
Trần Xuân Độ cưỡi xe đạp, không nhanh không chậm trông rất nhàn nhã đang đến gần, cuối cùng dừng ở ven đường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu với nhiều vết nứt.
"Đại Hồng Bào." Trần Xuân Độ thì thầm, hầu như không có một quán trà nào dám lấy ‘Đại Hồng Bào’ làm tên quán, chỉ duy nhất quán trà này mới dám dùng từ ‘Đại Hồng Bào’ để đặt tên, chứng tỏ khí phách rất lớn.

Chẳng lẽ nơi này thật sự có ‘Đại Hồng Bào’ sao?
Sản lượng trà Đại Hồng Bào hằng năm rất ít, gần như chỉ cung cấp cho một vài nhân vật đứng đầu Yên Kinh thưởng thức, rất ít được nhập ra ngoài thị trường.
Cho dù một vài người có những thủ đoạn liên hệ trực tiếp để lấy được trà Đại Hồng Bào thì nó cũng rất quý báu, và chỉ được dùng khi chiêu đãi khách quý.
Vậy mà ở đây lại có thể dùng Đại Hồng Bào để mở quán?
Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm, thế lực sau lưng quán trà này chắc chắn không đơn giản, nước rất sâu.
Trần Xuân Độ đẩy cửa đi vào quán trà, Lê Thần Vũ đang cầm chén trà ngửi hương thơm của trà, sắc mặt rất hưởng thụ.
Két!
Như cảm nhận được Trần Xuân Độ đã vào, Lê Thần Vũ đột nhiên trợn mắt, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng.

"Tôi chờ anh rất lâu rồi đấy." Lê Thần Vũ chậm rãi mở miệng, đã không còn vẻ bình tĩnh như lần đầu tiên gặp Trần Xuân Độ nữa.
Lần đầu tiên gặp Trần Xuân Độ, anh ta không biết Trần Xuân Độ nên không coi trọng anh.
Còn bây giờ, anh ta xem Trần Xuân Độ như kẻ thù, chỉ muốn diệt trừ ngay lập tức.
Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống, Lê Thần Vũ vỗ vỗ tay, bà chủ mang theo ấm trà đi ra rót cho Trần Xuân Độ.
Ngay lúc bà chủ xoay người đi, ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn về phía vòng eo khêu gợi vặn vẹo kia của bà chủ, rất lâu anh cũng chưa thể dời mắt được.
Lê Thần Vũ cười một cách châm chọc, xem ra Trần Xuân Độ vẫn háo sắc như xưa.
Nhưng anh ta không biết rằng, đôi mắt của Trần Xuân Độ sâu thẳm là vì bước đi vừa rồi của bà chủ khiến anh rất bất ngờ.
Bước đi vừa rồi của bà chủ ngay cả Lê Thần Vũ cũng không để ý đến, mỗi một bước đi đều chuẩn xác không thể nhầm lẫn, những bước đi tương đồng, thân pháp lại khác thường.
Thân phận của bà chủ chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không thì lấy đâu ra nhiều Đại Hồng Bào để mở quán như vậy chứ?
Trần Xuân Độ liên tục nhìn xung quanh, xem Lê Thần Vũ như không hề có mặt, khiến sắc mặt Lê Thần Vũ lạnh lùng hơn.

Kẻ lưu manh này, sắp chết đến nơi rồi còn không hề phát hiện ra.
Trên thực tế, Trần Xuân Độ đang quan sát cách bố trí của quán trà.
"Hôm nay tôi tìm anh là để đàm phán." Lê Thần Vũ mở miệng, nhìn Trần Xuân Độ, nói: "Hay là chúng ta làm một giao dịch được chứ?"
"Nói nghe thử một chút."
"Anh để Lê Thị trao cho tôi quyền phát triển cảng và sân bay, còn các người cần điều kiện gì thì tùy các người." Lê Thần Vũ dừng một chút, lại nói tiếp: "Sau khi tôi về Yên Kinh, sẽ không gây sự với các người nữa.

Tôi có thể cam đoan điều đó."
Trần Xuân Độ trầm ngâm như đang thật sự cân nhắc, Lê Thần Vũ tiếp tục nói: "Nếu anh bằng lòng theo tôi thì tôi có thể khiến Tập Đoàn Lê Thị thành bá chủ giới kinh doanh ở Yên Kinh này.

Tôi sẽ vận dụng tất cả nguồn lực để Tập Đoàn Lê Thị xưng hùng ở nước ngoài."
Lê Thần Vũ dẫn dắt từng bước, anh ta bình tĩnh và điềm đạm, nếu Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương là uy hiếp của Trần Xuân Độ thì vì họ chắc chắn Trần Xuân Độ sẽ suy xét.
Lợi ích mà Lê Thần Vũ tung ra quá lớn, ước mơ cả đời của Lê Duy Dương chính là Tập Đoàn Lê Thị trở thành một trong năm trăm công ty hàng đầu ở nước ngoài!
Mà chỉ cần một câu của Lê Thần Vũ anh thì có thể biến thành sự thật ngay.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nghiêm túc mở miệng nói: “Nếu cậu bằng lòng đi theo tôi thì tôi có thể cho cậu kiểm soát cả cộng đồng doanh nghiệp nước ngoài.”
"Khụ khụ!" Lê Thần Vũ đang uống trà, nghe thấy Trần Xuân Độ nói như vậy, liền bị sặc nước, liên tục ho khan, sắc mặt trầm xuống.
"Anh cho rằng tôi đang nói đùa với anh à? Cả cộng đồng doanh nghiệp nước ngoài, sao anh không nói cả thế giới luôn đi?" Lê Thần Vũ lạnh giọng nói.
"Thế giới là của tôi, không thể cho cậu được." Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.
"Của anh?" Cuối cùng Lê Thần Vũ không nhịn được nữa, cười ha ha, nói một cách mỉa mai: "Anh đúng là điên rồi! Mơ mộng hão huyền à? Còn có mặt mũi mà nói cả thế giới là của anh, uống nhầm thuốc rồi phải không?"
"Mẹ kiếp, đồ ngu xuẩn." Trần Xuân Độ lắc đầu, phun ra một câu.
"Trả công ty lại cho tôi, tôi sẽ không truy cứu tất cả mọi chuyện anh đã làm." Lê Thần Vũ kiêu căng mở miệng.
Gốc rễ của anh ta ở Thành phố T này đều bị Trần Xuân Độ cướp đi, anh ta chỉ có thể quay về nhà họ Lê ở Yên Kinh một cách tủi nhục, bị rất nhiều người xem thường và cười nhạo.
Anh ta thân là cậu hai nhà họ Lê, sao có thể chấp nhận được sự thất bại này chứ?
Giờ phút này cho dù anh ta có tức giận căm phẫn đến đâu cũng không thể nhún nhường, theo lý lẽ của anh ta, không truy xét đã là món quà lớn nhất đối với kẻ ở rể này rồi.
"Truy cứu tôi, cậu xứng sao?" Trần Xuân Độ mở miệng, càng hung hãn kiêu ngạo hơn.
Hôm nay anh đến đây chính là vì muốn kết thúc mọi thứ, chỉ như vậy thì Lê Kim Huyên mới có thể tạm thời an toàn.
"Đồ sâu bọ! Tôi đã cho anh cơ hội, là chính anh không cần đấy!" Tay Lê Thần Vũ cầm chén trà run lên bần bật, nhiệt độ xung quanh liên tục giảm xuống.
Lê Thần Vũ lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, sự kiên nhẫn của anh ta đã sắp cạn rồi.
"Cậu đã hai bàn tay trắng, còn có gì để mà kêu gào với tôi?" Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một đường cong, lạnh lùng mở miệng.
Bỗng nhiên, anh nhanh như chớp đưa tay tát lên mặt Lê Thần Vũ một bạt tai!

Lê Thần Vũ lờ mờ.

Anh ta nhìn Trần Xuân Độ rất lâu cũng chưa phản ứng kịp.
"Cái tát này, là đánh vì vợ tôi!" Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, thừa dịp Lê Thần Vũ vẫn chưa phản ứng kịp, lại ra tay.
"Bốp! "
Lê Thần Vũ hoàn toàn chấn động, lại là một cái tát.

Trần Xuân Độ đã kích thích sát khí từ trong lòng anh ta.
"Cái tát này là vì ba vợ tôi!" Trần Xuân Độ lại nhàn nhạt mở miệng, không hề để ý tát thêm cái nữa hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
"Bốp! "
"Vì những người đã bị cậu giẫm đạp lên."
"Bốp! "
"Vì cậu cao cao tại thượng, cảm thấy mình hơn hẳn người khác.”
"Bốp! "
Từng cái tát vang lên lanh lảnh trong quán trà, Trần Xuân Độ ra tay quá mạnh, tốc độ lại nhanh như tia chớp nên Lê Thần Vũ cũng không kịp né tránh.
Giờ phút này hai má Lê Thần Vũ đỏ bừng, sưng lên hệt như đầu lợn, không có khả năng chống trả.

Anh ta đã bị Trần Xuân Độ tát cho sao đầy trong mắt, đầu váng mắt hoa, không biết bị tát bao nhiêu cái rồi.
"Nhà họ Lê chúng tôi là…" Lê Thần Vũ không thể nhịn được nữa, mới vừa mang nhà họ Lê ra dọa thì Trần Xuân Độ lại tát một cái nữa.
Nhà họ Lê, là cái rắm gì?
Muốn dùng cái này để dọa Trần Xuân Độ sao, đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm!
Sau khi hai bên má Lê Thần Vũ đều đã sưng lên, Trần Xuân Độ đã chỉnh sửa lại quần áo, lạnh giọng cảnh cáo: "Cho dù cậu là ông trời mà dám chọc vào vợ tôi thì tôi cũng không ngại tát cho vài cái đâu."
Đây là đòn phản công mạnh mẽ của Trần Xuân Độ, cuối cùng anh cũng không thể che giấu được nữa, giẫm đạp lên cái tên Lê Thần Vũ này, đây là đòn đáp trả của anh!
Cuối cùng dưới cái nhìn cay đắng và căm tức của Lê Thần Vũ, Trần Xuân Độ xoay người, đi ra khỏi quán trà.
Lê Thần Vũ nhìn bóng lưng anh, sắc mặt lúc tức giận trông rất đáng sợ, hệt như ma quỷ!
Anh ta móc di động ra, lập tức gửi tin nhắn, không chút do dự gầm thét: "Ra tay!"
Anh ta muốn Trần Xuân Độ phải chết ở chỗ này!
"Ầm!"
Trần Xuân Độ đi ra khỏi quán trà, đứng ngay cửa quán, một chiếc xe ô tô đậu gần quán bỗng phát nổ biến thành một quả cầu lửa, tiếng nổ vang ngập trời!
Trong nháy mắt, cửa quán trà trở thành một biển lửa, hoàn toàn phong tỏa lối vào của quán trà, không ai có thể thoát ra ngoài được!
"Chết đi!" Lê Thần Vũ cười ha ha, vẻ mặt hung dữ.
Anh ta thấy Trần Xuân Độ biến mất trong biển lửa, trong lòng vô cùng thoải mái, thở ra một hơi đầy ác ý.
Bỗng nhiên, sắc mặt Lê Thần Vũ cứng lại vì Trần Xuân Độ xuất hiện, đứng ngay bên cạnh biển lửa, bình yên vô sự nhìn anh ta, sát khí trần trụi không hề che giấu!.