Chàng Rể Phế Vật

Chương 245: Bọn Họ Là An Ninh Quốc Gia





Hai cảnh sát trực không ngờ tới, tổ chức chỉ tồn tại trong lời truyền miệng, lại thật sự tồn tại ở nước C!
Hai cảnh sát trố mắt nhìn nhau, thần sắc khiếp hoảng!
Màn đêm ngày càng sâu thẳm, giờ đã là rạng sáng, hai cảnh sát có dự cảm mãnh liệt.
Tổ chức kia xuất hiện ở thành phố T...!nước ở thành phố T sẽ càng đục ngầu, ắt sẽ gây sóng gió!
Trong đồn cảnh sát thành phố T, đã loạn thành một nồi cháo...!Bên trong đồn điện thoại liên tục vang lên, không hề dừng lại, từng cảnh sát ngồi ở bên cạnh bàn, thần kinh căng thẳng.
Không ai chú ý tới, có hai người xuất hiện ở cửa, đang vội vã vào phòng làm việc cục trưởng.
Bên trong phòng làm việc, Cục trưởng đặt hai chân trên bàn làm việc, uống một ngụm espresso khiến mình tỉnh táo hơn một chút, ông nhíu mày, thở dài.
Mọi thứ xuất phát từ việc Diệp Thái Linh bắt giữ Trần Xuân Độ...!Nếu như tất cả đúng như Diệp Thái Linh nói...!Như vậy chỉ cần ông giao Trần Xuân Độ cho Lê Hồng, như vậy là công lớn!
Ngay lúc này, hai thân hình lặng lẽ xuất hiện trong phòng làm việc, một người trong số đó nhìn về phía cục trưởng, cười nhạt: "Không ngờ đồn cảnh sát T đêm lại bận rộn vậy, bận rộn quá, Cục trưởng lại lấy mình làm gương, mẫu mực quá."
Cục trưởng cả người run lên, người căng thẳng, ông ta thả hai chân xuống, nhìn về phía ông lão trước mặt, thần sắc cảnh giác: "Ông là ai, ông vào bằng cách nào?"
"Đi ra ngoài!" Cục trưởng quát chói tai, hai người đi vào, lại không hề chú ý tới lời ông ta!
Ông lão cười híp mắt nhìn về phía cục trưởng: "Để tôi đi ra ngoài, đây không phải là một quyết định sáng suốt đâu."

Mà người đàn ông bên cạnh ông lão bỗng nhiên móc ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho cục trưởng, mặt không cảm xúc mở miệng nói: "Cái này, đủ chưa?"
Cục trưởng nhận lấy, nhìn lướt qua, bỗng nhiên đứng tại chỗ, thần sắc lạnh như băng.
"Cảnh vệ quốc gia...!Các người là cái tổ chức đó!" Hai tròng mắt Cục trưởng co rút, con ngươi thu nhỏ lại, quyển sổ nhỏ này, khiến sắc mặt Cục trưởng thay đổi hẳn.
"Hai vị...!Tới thành phố T có cái gì nhiệm vụ quan trọng sao? Tôi nhất định phối hợp hết sức!" Cục trưởng thay đổi giọng, giọng hiện tại cẩn thận, trả quyển sổ nhỏ cho người đàn ông, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ông ta cũng là người biết nhìn, thức thời...!địa vị hai người trước mắt ở nước C hết sức bất thường!
Người đàn ông bên cạnh ông lão...!Là một trong những đặc công của tổ chức huyền thoại...!Nhưng cũng chỉ là người đi theo ông lão thôi...
Đủ để nói rõ, thân phận địa vị ông lão thần bí hơn người đàn ông đó nhiều!
Cục trưởng nội tâm rung động, hiển nhiên, ông lão này là...
"Rất đơn giản, không cần vội." Ông lão cười một tiếng: "Chỉ muốn một người mà thôi."Tuy ông ấy nói vậy, cục trường không dám xem thường chút nào, hỏi: "Không biết hai người muốn ai, tôi sẽ tự tay bắt người đó đến!"
Cục trưởng vỗ ngực nói.
"Không cần làm phiền cậu, người này đang ở đồn của cậu." Ông lão cười ha ha một tiếng.
"Người ấy là ai?" Cục trưởng hỏi.
"Trần Xuân Độ." Ông lão lên tiếng, mà Cục trưởng bỗng nhiên giật mình, nhìn về phía ông lão, sững sốt một chút hỏi: "Hai người muốn cậu ta?"
"Đúng vậy."
"Hai vị...!Cái này cũng không dễ..." Cục trưởng mặt lộ vẻ khó xử, ông ta nhớ tới những gì Diệp Thái Linh nói cho mình, Trần Xuân Độ chính là hung thủ giết chết Lê ThầnYên, nói đúng sự thật: "Trần Xuân Độ làm thành phố T long trời lở đất, thậm chí đại công tử nhà họ Lê ở Yên Kinh, Thần Yên cũng chết vì cậu ta...!Đến lúc đó, tôi không thể giao cho các vị."
"Không sao." Ông lão khoát tay một cái, nhìn về phía cục trưởng, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu Cục trưởng vậy, ông lão cười như không nhìn cục trưởng, nói: "Tổ chức chúng tôi làm việc, cần gì phải để Lê Hồng xía vào."
Cục trưởng nhìn về phía ông lão, ánh mắt hơi lóe lên, bề ngoài ông ta tỉnh bơ, trên thực tế trong lòng đã bị lời ông lão làm giật mình!
Quá ngông cuồng, giọng ông lão nói chuyện, hiển nhiên là không coi Lê Hồng ra gì!
Lê Hồng ở nước C quyền cao chức trọng, cho dù ở Yên Kinh, cũng không có mấy người dám nói như vậy.
Mà ông lão này lại phách lối hiếm thấy, đặc biệt trên mặt mang theo một nụ cười tự tin, nói ung dung tự nhiên, tựa như đây không phải chuyện gì quá đáng sợ.
Cục trưởng kinh ngạc nhìn về phía ông lão, trong lòng khó mà bình tĩnh.
Đây cũng là cảnh vệ quốc gia! Tổ chức đặc công thần bí của nước C...!Truyền thuyết về an ninh quốc gia có không ít, nhưng nước C chưa từng thừa nhận sự tồn tại của họ.
So với các chiến phòng bề nổi bảo vệ quốc gia, cảnh vệ quốc lại giống như một tổ chức không được thừa nhận, yên lặng bảo vệ nước C!
Không ai biết công lao đội cảnh vệ quốc gia, tất cả mọi người chỉ nhớ các chiến phòng, không ai nhớ an ninh quốc gia đã thầm lặng trong bóng tối!
Nhưng, giờ phút này kiến thức của Cục trưởng cho ông biết, lực lượng trước mắt sợ là không thua các chiến phòng nước C!

So với chiến phòng ngoài mặt mạnh mẽ, an ninh quốc gia dễ mang lại sự kiêng nể của các thế lực...!Không ai biết được thực lực thật của cảnh vệ quốc gia, an ninh quốc gia như tảng băng chỉ lộ bề nổi, không ngờ bên dưới lại là quái vật khổng lồ!
Chính là bởi vì an ninh quốc gia thần bí, mới khiến Cục trưởng hoảng sợ!
Cục trưởng nhìn chằm chằm ông lão, nói: "Ngài đến tìm Trần Xuân Độ, để làm gì?"
Ông lão nhàn nhạt nhìn Cục trưởng nhưng chính cái nhìn này, như tản ra khí tức vô hình áp bức cục trưởng, khiến sắc mặt Cục trưởng thay đổi, cả người dường như bị ông lão thâm thúy kia nhìn thấu, làm lòng lạnh như băng!
Như thể Cục trưởng ở trước mặt ông ta không có bất kỳ bí mật gì.
Không khí dừng lại, ông lão bỗng nhiên cười nhạt, trong tay áo rộng có một tài liệu lặng lẽ rơi xuống, khẽ bay về phía cục trưởng.
Ánh mắt Cục trưởng co lại, phương pháp này ông ta không hiểu, tựa như tài liệu này, có ý thức tự hướng về phía ông ta vậy.
Cục trưởng sao có thể hiểu, ông lão này đã đạt đỉnh cao kiểm soát lực tay...!Mánh khóe nhỏ này không tính là gì.
Cục trưởng nội tâm kinh hãi, nhưng khi ông ta nhận lấy tài liệu, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy kính nể!
Ông lão đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: "Trần Xuân Độ chúng tôi vẫn chú ý, vụ án này chỉ là vì Lê Thần Yên và Oliver tàng trữ ma túy...!Bọn họ phản kháng bị thương đến chết...!Đáp án này, ông hài lòng chưa?"
Cục trưởng đứng tại chỗ, cả người lạnh như băng...!Nếu tài liệu trong tay là hàng giả thì cũng quá tinh vi, đến mức ông ta không phân biệt được thật giả!
Gừng càng già càng cay, Cục trưởng rất nhanh đã kịp phản ứng, đây chỉ là lời bóng gió của ông lão...!Ngay cả tài liệu cũng có thể làm giả, vậy có gì mà an ninh quốc gia không làm được?
Hơn nữa, ông lão còn giúp ông ta.
Cục trưởng gật đầu, thần sắc cung kính khom người nói: "Hai vị mời theo tôi."
Ngay lúc hai an ninh quốc gia theo Cục trưởng ra ngoài, ở phòng thẩm vấn, Diệp Thái Linh đã vén tay áo lên.
"Đội trưởng Diệp, không thể động thủ đánh người, đây là luật của đồn đó." Một bên, hai vị cảnh sát viên định kéo Diệp Thái Linh.
"Nếu cảnh sát bị gạ gẫm thì sao?" Diệp Thái Linh lạnh lùng quét nhìn hai cảnh sát, vọt tới trước mặt Trần Xuân Độ, nắm chặt tay, đấm về phía Trần Xuân Độ!
Diệp Thái Linh khóe miệng dấy lên vẻ lạnh lùng, dưới góc nhìn của cô, Trần Xuân Độ nhất định phải chịu đau khổ.
Năm đó cô ở trường cảnh sát, nổi tiếng là tán thủ hạng nhất...!Nữ huyền thoại không thua kém đàn ông!
Mà giờ đây, bất luận Trần Xuân Độ bối cảnh sâu thế nào, lai lịch lớn ra sao, chỉ cần Trần Xuân Độ bị còng hai tay trên ghế, phải chịu bị cô đánh tơi tả!
Rất khó tưởng tượng, từ Diệp Thái Linh thân thể mềm mại, trong tốc độ như chớp nắm đấm đã xuất hiện trước mặt Trần Xuân Độ!
Diệp Thái Linh quát một tiếng, nếu đấm trúng thì chắc chắn sẽ gãy mũi Trần Xuân Độ!
Cũng ngay lúc này, khóe miệng Trần Xuân Độ lộ ra nụ cười lưu manh.
Đột nhiên, Diệp Thái Linh trong lòng giá lạnh, chỉ thấy Trần đầu Xuân Độ nghiêng một bên, tránh được cú đấm của Diệp Thái Linh!
"Ầm!"

Cú đấm của Diệp Thái Linh rơi vào khoảng không, thần sắc cô đông lại, mặt đẹp lạnh như băng, đôi chân dài có thể kẹp chết người, bỗng nhiên đánh ra, đá nhanh như chớp, quyết liệt hướng tới Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ nhếch miệng, tránh qua một bên, ung dung thoát khỏi đòn công kích ác liệt của Diệp Thái Linh!
Diệp Thái Linh trong mắt dâng lên làn sóng, Trần Xuân Độ...!Rốt cuộc lại tránh được!
"Tôi xem anh tránh được tới khi nào!" Diệp Thái Linh lạnh lùng nói, đôi chân dài lại đạp, liên tục đánh, đá trúng lưng ghế, ghế gỗ lay động kịch liệt, xuất hiện vết nứt!
Diệp Thái Linh cắn chặt răng, Trần Xuân Độ không bị thương chút nào, còn không chút kiêng kỵ, mặt dày vô sỉ mở miệng nói: "Đội trưởng Diệp, đừng đánh, đánh nhiều, ảnh hưởng hòa khí."
"Dùng đôi chân này đạp tôi không thực dụng lắm."
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ nói một câu, như thể khiến Diệp Thái Linh mất đi lý trí!
"Xoạt!"
Diệp Thái Linh từ bên hông rút cây súng ra, mặt đẹp hiện lên sát khí lạnh như băng, họng súng đen ngòm trong tay cô nhắm ngay đầu Trần Xuân Độ, trong lúc nhất thời sát khí tràn ngập!
"Đội trưởng Diệp, không thể!" Hai vị cảnh sát thần sắc nhất thời thay đổi, bọn họ không ngờ Diệp Thái Linh lại kích động thế!
Mà lúc Diệp Thái Linh rút súng, Trần Xuân Độ cũng cử động, đôi tay duỗi ra nhanh như chớp, để lại dư ảnh!
Trần Xuân Độ cướp lấy súng trong tay Diệp Thái Linh, hai tay nhanh chóng ở lật bay cây súng, hai cảnh sát đứng một bên dừng chân, tốc độ Trần Xuân Độ quá nhanh, bọn họ chỉ khó khăn nhìn thấy bóng tay của Trần Xuân Độ!
Tốc độ này...!Là người sao!
Hai cảnh sát hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn chăm chú một màn này.
Mà Diệp Thái Linh cũng ngơ ngẩn, liên tục tiếc "Cách cách" thanh vang vọng bên trong phòng, súng của Diệp Thái Linh trong nháy mắt đã bị Trần Xuân Độ tháo thành các bộ phận, rơi xuống đất.
Mà tất cả những thứ này, nói thì chậm, khi đó rất nhanh, chỉ trong nháy mắt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lộ vẻ dao động, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nội tâm kinh ngạc!
Diệp Thái Linh cúi đầu, nhìn từng bộ phận trên đất, tất cả những thứ này người thường có mười phút cũng không tháo được, Trần Xuân Độ...!Chỉ trong một cái chớp mắt!
Đột nhiên, khóe miệng Trần Xuân Độ vẽ lên nụ cười, anh chậm rãi giơ tay lên, khi anh buông tay ra, từng viên đạn lanh lảnh rơi xuống đất!
Bên trong căn phòng câm như hến, Diệp Thái Linh cùng kia hai cảnh sát á khẩu, cuối cùng một câu nói cũng không nói được!.