Chàng Rể Phế Vật

Chương 257: Anh Mà Cũng Xứng Ư





Trương Khiếu Thiên có nằm mơ cũng không thể ngờ, Lê Kim Huyên lại không quản đường xa, từ thành phố T xa xôi vạn dặm đến đây, sau đó lại lấy tư cách là đại diện công ty để đàm phán với anh ta.
Anh ta hoàn toàn không hiểu nổi Lê Kim Huyên, Yên Kinh cách thành phố T xa như vậy, mặc dù anh ta là một phần của tập đoàn Lê thị, nhưng tập đoàn Lê thị to như thế, anh ta dù sao cũng chỉ là một Tổng Giám đốc của chi nhánh ở Yên Kinh mà thôi.

So với những chi nhánh quan trọng khác thì tranh đấu nội bộ của hội đồng quản trị tồn tại trong chi nhánh Yên Kinh không đáng được coi trọng bằng những chi nhánh khác.
Anh ta là sản phẩm trong cuộc tranh đấu hội đồng quản trị, từ trước đến nay anh ta chưa từng tìm hiểu về Tổng bộ ở thành phố T, càng chưa từng đến Tổng bộ thành phố T làm việc.
Anh ta luôn xử lý công việc rất ổn thỏa, trơn tru, anh ta biết rất rõ, hội đồng quản trị vì sao lại muốn chức Tổng Giám đốc chi nhánh Yên Kinh này của mình nên càng an phận làm tốt việc mình cần làm hơn.
Anh ta tích cực tham gia vào các tiệc rượu, tiệc tùng khác nhau.

Rất nhiều ông trùm trong giới kinh doanh ở cả Yên Kinh này đều biết tên anh ta và có quan hệ tốt với anh ta.
Anh ta mượn bệ đỡ là tập đoàn Lê thị để suôn sẻ sống qua ngày, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa từng nghĩ đến việc, có một ngày tai họa sẽ giáng xuống đầu mình!
Rồi sẽ có một ngày, tập đoàn Lê thị đến và lấy lại tất cả mọi thứ!
Mà sự xuất hiện của Lê Kim Huyên chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của tập đoàn Lê thị!
Cảm giác ưu việt từ trên cao nhìn xuống của Trương Khiếu Thiên bỗng nhiên sụp đổ, cả người anh ta run rẩy, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Anh ta luôn xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa nên anh ta cũng biết rõ hậu quả của việc chống đối Lê Kim Huyên lần này!

Lê Kim Huyên là con gái của Chủ tịch đó! Ban nãy anh ta lại dùng thái độ như vậy với con gái của Chủ tịch… Trương Khiếu Thiên tái mét mặt mày, anh ta biết rất rõ kết cục của mình chính là phải chết!
Anh ta biết rất rõ trước đó mình đã khiêu khích và thách thức Lê Kim Huyên một cách trắng trợn như thế nào… Anh ta không khỏi run rẩy, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên ngập tràn sợ hãi!
Lúc đó, Lê Kim Huyên đứng trước mặt anh ta, cả người toát ra sức hấp dẫn không gì cưỡng lại được.

Nhưng ánh mắt Lê Kim Huyên nhìn anh ta lại vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo giống như đang nhìn một cái xác chết, một người chết vậy!
Mà khi đó, những bảo vệ ngã dưới đất không đứng lên được cũng kinh ngạc, họ ngây ngốc nhìn Trương Khiếu Thiên quỳ gối xin tha, vẻ mặt vô cùng kinh hãi!
Trương Khiếu Thiên là Tổng Giám đốc của chi nhánh Yên Kinh thuộc tập đoàn Lê thị đó… Bình thường tác oai tác quái, ta đây hơn người, không ai dám đắc tội với anh ta, nhưng bây giờ Trương Khiếu Thiên lại quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ, nài nỉ xin tha mạng!
Ban nãy, Trương Khiếu Thiên còn nghênh ngang, đắc ý cười lớn, kết quả bây giờ mọi thứ lại thay đổi một cách chóng mặt.

Người phụ nữ đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, thần bí, có một sức hấp dẫn không nói nên lời.

Còn Trương Khiếu Thiên lại giống như con chó mất chủ, chỉ có thể đáng thương gào khóc xin tha!
“Không biết sống chết.” Đúng lúc này, Trần Xuân Độ nhếch môi, trào phúng nói.
“Nghe nói anh muốn dìm bọn tôi xuống sông? Anh mà cũng xứng ư?” Trần Xuân Độ cười châm biếm, một chân giẫm xuống, một chân đá mạnh vào Trương Khiếu Thiên khiến anh ta bay xa!
Tốc độ đá chân này của Trần Xuân Độ vô cùng nhanh, Trương Khiếu Thiên bay ra giống như con diều đứt dây, đập mạnh lên tường trong phòng làm việc.
Cú đá này khiến cả phòng làm việc rung lắc mấy cái.

Sắc mặt Lê Kim Huyên hơi thay đổi, Tô Loan Loan thì cứng đờ hai mắt.
Trương Khiếu Thiên đập mạnh vào bức tường trong phòng làm việc, bức tường vang lên tiếng rạn nứt.
Sức lực cú va đập này của Trương Khiếu Thiên quả thật quá lớn, nhưng điều khiến Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ngạc nhiên lại chính là sức mạnh của Trần Xuân Độ.
Với cú đá ban nãy, mặc dù tốc độ của Trần Xuân Độ rất nhanh nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng thản nhiên, bình tĩnh, không hề giống dáng vẻ dùng rất nhiều lực.
Nhưng Trương Khiếu Thiên lại bị kết cục vô cùng thảm hại và khó coi!
“Lần này chỉ là dạy cho anh một bài học, nếu có lần sau, tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng, rồi xoay người rời đi.
Trương Khiếu Thiên sưng vù mặt mũi, Trần Xuân Độ ra tay không chút khách khí, khiến anh ta trông giống hệt một kẻ đầu heo.
Anh ta tức giận mắng chửi điên cuồng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không dám để lộ một tia không vui.
Anh ta không dám có bất cứ sự khó chịu nào, chỉ cần có thể khiến Lê Kim Huyên nguôi giận, bắt anh ta phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực cũng được… Dù sao sự trừng phạt của hội đồng quản trị cũng đáng sợ hơn nhiều so với Lê Kim Huyên, anh ta không muốn phải chịu đựng sự đau khổ đó!
Ánh mắt Lê Kim Huyên rơi trên bộ dạng chật vật, khó coi của Trương Khiếu Thiên, một lát sau, cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Trương Khiếu Thiên, tôi chính thức thay mặt cho tập đoàn Lê thị đuổi anh, tôi sẽ báo cáo đúng thực tế sự chểnh mảng trong công việc của anh lên Tổng bộ.”
Sắc mặt Trương Khiếu Thiên thay đổi, đột nhiên trở nên tái nhợt.
Sao Lê Kim Huyên lại có quyền đuổi Trương Khiếu Thiên chứ? Với thân phận Tổng Giám đốc tập đoàn của cô đương nhiên là không thể, bởi vì đều là Tổng Giám đốc nên cô và Trương Khiếu Thiên bình đẳng như nhau.
Nhưng Lê Kim Huyên lại là con gái của Lê Duy Dương, cuộc điện thoại ban nãy là Lê Kim Huyên gọi cho Lê Duy Dương… Điều đó đủ để chứng minh Lê Kim Huyên là người đại diện của Lê Duy Dương.

Lời của Lê Kim Huyên phần lớn đại diện cho suy nghĩ của Lê Duy Dương.
Trương Khiếu Thiên mặt mày xám như tro tàn, mà lúc này ba người Lê Kim Huyên đã quay người, rời khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài phòng làm việc, bảo vệ chặn trước cửa đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh ban nãy bên trong phòng làm việc, ánh mắt đồng loạt rơi lên người Lê Kim Huyên, không ai dám cản đường họ!
Trong mỗi ánh mắt đều xen lẫn sự kinh ngạc, sợ hãi, phức tạp… Ngay đến cả Tổng Giám đốc Trương Khiếu Thiên mà cũng phải quỳ… thì sao họ dám cản chứ?!
Đám người đang chen chúc nhau tự động nhường đường, Lê Kim Huyên giẫm lên đôi giày cao gót tinh tế, mê người, cả người toát ra khí chất giống như nữ vương, kinh động cả phòng làm việc, hoàn toàn chinh phục đôi mắt của các bảo vệ!
“Cộp, cộp, cộp…” Cả phòng im lặng một cách đáng sợ, chỉ còn lại tiếng vang giòn giã của đôi cao gót Lê Kim Huyên chạm vào mặt đất.

Gương mặt Lê Kim Huyên vô cùng lạnh lùng, cô vội vàng đi ra khỏi chi nhánh Yên Kinh, sắc mặt rất khó coi giống như đang tích tụ rất nhiều lửa giận.

Trần Xuân Độ đi theo Tô Loan Loan ra khỏi công ty, Lê Kim Huyên vẫy một chiếc taxi rồi thở phì phò ngồi vào trong xe.
Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan cùng bước nhanh theo, sau khi ngồi vào taxi, Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, yêu kiều mắng: “Quá đáng lắm luôn!”
Mái tóc đen dài của Lê Kim Huyên khẽ đung đưa, buông thõng sau vai, gương mặt xinh đẹp của cô viết đầy chữ “tức giận”.
Tô Loan Loan ngồi ở hàng ghế sau, an ủi nói: “Tổng Giám đốc Lê à, đây là sản phẩm trong cuộc đấu tranh nội bộ của hội đổng quản trị, không còn cách nào khác đâu.”
Lê Kim Huyên gật đầu, sự tức giận còn sót lại trên mặt cũng biến mất, nhưng cô lại đột nhiên quay đầu sang nhìn Trần Xuân Độ, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
“Anh ư?” Trần Xuân Độ ngẩn ra, sau đó nheo mắt lại, thản nhiên lên tiếng: “Tập đoàn Lê thị… sợ là sắp phải đón một trận thanh trừng lớn rồi!”
Lê Kim Huyên cứng đờ cả mặt, hỏi: “Ý của anh là gì?”
“Ba của chúng ta là Chủ tịch tập đoàn, sao có thể không biết chuyện của hội đồng quản trị ở chi nhánh Yên Kinh chứ… Ông ấy có lẽ đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.” Trần Xuân Độ nhìn ra ngoài cửa xe, hai mắt thâm sâu, khó lường.

Đọc truyện tại * T R U M T R U Y E N.

OR G *
Lê Kim Huyên nhíu mày: “Anh nói chuyện dễ hiểu hơn chút có được không hả?”
“Thật ra ba của chúng ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một thời cơ thích hợp, mượn cơ hội chi nhánh Yên Kinh để thay đổi lại hội đồng quản trị.” Trần Xuân Độ giải thích, nói: “Từ lần trước hội đồng quản trị nhắm vào anh là có thể nhìn ra, nội bộ hội đồng quản trị đã xuất hiện vấn đề, chỉ có điều ba của chúng ta vẫn luôn không có cơ hội ra tay… Thậm chí ngay từ ban đầu khi thành lập chi nhánh Yên Kinh, ba của chúng ta vẫn luôn chờ đợi, hôm nay cuối cùng cũng đợi được cơ hội này…”
Trần Xuân Độ nghiêng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp, không chút tì vết, đủ khiến người khác phải ghen tỵ của Lê Kim Huyên, sau đó tặc lưỡi cảm thán: “Ba của chúng ta quả là đã ra một ván cờ rất hay.”
Trong khi đó, Lê Kim Huyên nghe xong phân tích của Trần Xuân Độ thì vẻ mặt đã trở nên ngây ngốc… Vài ba câu nói của Trần Xuân Độ đã khiến hình tượng của Lê Duy Dương hoàn toàn sụp đổ.
Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi, nghi ngờ nói: “Anh đang nói lung tung cái gì thế, ba tôi sao có thể lòng dạ thâm sâu như vậy được.”
Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng, không giải thích thêm bất cứ điều gì, chỉ là ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe của anh càng giống như bầu trời sao, hiện ra vẻ thâm sâu, thần bí.

Cô gái ngốc nghếch Lê Kim Huyên đương nhiên không nhìn ra những thứ này, nhưng Trần Xuân Độ lại có khả năng quan sát rất nhạy bén… Đó chính là khả năng quan sát được tôi luyện khi trải qua sự sống và cái chết!
Nếu không có khả năng quan sát nhạy bén, sao anh có thể sống sót được trong nơi hỗn loạn, nguy hiểm nhất thế giới như Caracas và những nơi nguy hiểm, hỗn loạn khác như sa mạc đen nuốt chửng sự sống và Tam giác Bermuda cơ chứ!

Ở nơi đó, nguy cơ sống chết lúc nào cũng tồn tại… Nếu Trần Xuân Độ không có phản ứng thần kinh giống như yêu quái và khả năng quan sát nhạy bén thì không biết đã chôn vùi ở nơi đó bao nhiêu lần rồi!
Thậm chí sự hiểu biết của Lê Kim Huyên về Lê Duy Dương còn không nhiều bằng Trần Xuân Độ.
Nếu ngay đến cả bản lĩnh này Lê Duy Dương cũng không có thì sao có thể khiến tập đoàn Lê thị do chính tay mình tạo nên từng bước lớn mạnh hơn chứ.

Đồng thời sao có thể điều chỉnh bố cục trước khi hàng loạt nguy cơ kéo đến, khiến tập đoàn Lê thị trước đây phát triển thành doanh nghiệp đỉnh cao ở thành phố T như ngày hôm nay cơ chứ.

Bên cửa sổ trong phòng làm việc, Trương Khiếu Thiên nhìn chiếc xe taxi đang dần đi xa.

Cả người anh ta đều phát run, trên gương mặt tái nhợt hiện ra sắc hồng khác thường.
Trong đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, lạnh lẽo, đủ khiến nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống rất nhiều.
“Một đám phế vật.” Trương Khiếu Thiên lạnh lùng lên tiếng, khiến bảo vệ run lẩy bẩy, không dám động đậy.
Cho dù Trương Khiếu Thiên đã bị đuổi việc, nhưng sự uy nghiêm của anh ta thì vẫn còn, những bảo vệ này làm sao dám chọc vào đại thần Trương Khiếu Thiên cơ chứ?
Ở bên cạnh, thư ký khẽ đẩy gọng kính vàng, sau đó đi lên trước đỡ Trương Khiếu Thiên.
“Phù!”
Trương Khiếu Thiên càng nghĩ càng tức, sự sỉ nhục của Trần Xuân Độ và vết bầm tím trên người Trương Khiếu Thiên khiến anh ta tức không chịu được, phun ra một ngụm máu tươi!
Ngay sau đó, Trương Khiếu Thiên tối sầm hai mắt, suýt thì ngất xỉu.
May mà thư ký vẫn luôn đỡ Trương Khiếu Thiên, sau khi trải qua một hồi cấp cứu, Trương Khiếu Thiên mới không hôn mê.
Nhưng hơi thở của anh ta lại yếu hơn rất nhiều, đả kích ngày hôm nay khiến anh ta dường như rất khó chấp nhận.
Anh ta hao tâm tổn phí, khó khăn lắm mới leo lên vị trí này, kết quả chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Lê Kim Huyên lại muốn hủy hoại anh ta hoàn toàn.
“Lê Kim Huyên…” Trương Khiếu Thiên nghiến răng, trong kẽ răng thốt ra ba chữ.

Trong mắt anh ta sục sôi cơn giận ngút trời và đang điên cuồng lên men.
Anh ta đã không còn gì nữa, Lê Kim Huyên đã hủy hoại mọi thứ của anh ta, sao anh ta có thể cam tâm như vậy cơ chứ!.