Chàng Rể Phế Vật

Chương 41: Chuyện nên đến vẫn sẽ đến!





“Bốp –”

Một âm thanh bén nhọn đến tận cùng, khiến cho cả tầng lầu đều một mảnh tĩnh mịch!

Trên khuôn mặt của Trương tổng hiện lên dấu giày rõ nét đỏ như máu, bóng đen lao như bay tới lực đạo lớn vô cùng, trực tiếp đánh cho mặt của Trương tổng sưng vù lên.

Cập nhật sớm nhất tại.

Bóng đen rơi xuống, Trương tổng một phát bắt được, hai mắt vừa liếc nhìn..... một tia lạnh lẽo đã xẹt qua đáy mắt.

Chỉ là một chiếc dép lê, một chiếc dép lê bẩn thỉu không chịu được, thậm chí còn thoảng thoảng một mùi hôi thối khiến người buồn nôn!

Trương tổng vươn tay, sờ sờ trên mặt một cái, đều là bùn đất bẩn thỉu, dưới đế dép, thậm chí còn dính một ít phân động vật.

Trương tổng run rẩy cả người, cơn tức giận đến tận trời, nhưng vẫn đè ép chưa phát tác!

Đây là lần đầu tiên ông ta phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế ở tập đoàn Lê thị!

Ông ta thế mà lại bị hai con chó con mèo kia sỉ nhục như vậy!

Kêu ông ta nhẫn nhịn làm sao được?!

Vô số nhân viên vây xung quanh vẻ mặt đều sửng sốt, bọn họ đều không ngờ, Trần Xuân Độ lại ra tay nhanh gọn như vậy.

Thế mà...... lại đánh cả Trương tổng à?


Phải biết, quan hệ của Trương tổng với mấy thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Lê thị đều rất tốt đấy.

Trần Xuân Độ đánh Trương tổng như thế, thì cho dù anh có là chồng của Lê Kim Huyên đi nữa, cũng khiến Lê Kim Huyên khó mà đưa ra được lời giải thích với hội đồng quản trị.

Đây chẳng phải là tìm chết hay sao?

Trương tổng ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Xuân Độ, lúc này Trần Xuân Độ đang chân trần đứng đó, một trong hai chiếc dép lê đã bị ném đi, anh đành để chân không.

Cả người Trương tổng run rẩy, giận dữ nói: “Đệch mợ nó chứ, cho cậu mặt mũi, thế mà dám đánh tôi à!”

“Đánh ông đấy thì sao.” Trân Xuân Độ lạnh nhạt mở miệng, hai mắt tràn đầy ý tứ sát phạt, thâm thúy đến tận cùng.

“Cậu xong đời rồi, bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu hết cả rồi!” Trương tổng như thể phát điện lớn giọng gào thét, rất nhanh đã có hai người bảo vệ vội vội vàng vàng chạy tới.

“Bắt hai con chó con mèo kia lại cho tôi, tôi mà không làm chết chúng nó, thì tôi không phải là họ Trương nữa!” Trương tổng cắn răng hét, Tô Hiểu Vân quay đầu, mang theo hàm ý nhìn chăm chú Trần Xuân Độ.

“Anh biết nên làm thế nào rồi đó.” Tô Hiểu Vân mở miệng nói.

Trần Xuân Độ quay đầu, trong mắt bất chợt để lộ ra một tia lạnh lẽo, khiến bước chân hai người bảo vệ khựng lại, hai mắt toát ra vẻ hoảng sợ kinh hãi.

Bọn họ trước giờ chưa từng trông thấy ánh mắt nào đáng sợ đến như vậy, bọn họ dường như thấy được từ trong mắt Trần Xuân Độ, một bức tranh giết chóc tràn đầy máu tươi! Mà mỗi một bước bọn họ tiến về phía trước, càng gần với kết cục trở thành người trong bức tranh ấy!

“Ra tay đi!” Trương tổng hò hét: “Mấy người muốn bị đuổi việc đấy à!”

“Ồn ào!” Trần Xuân Độ lạnh nhạt mở miệng: “Kẻ nào dám ra tay, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ đâu!”

Quả nhiên, mấy người bảo vệ kia liền do dự không quyết, chần chừ không dám ra tay...... Trải qua trận náo loạn trước đó, đám bảo vệ bọn họ đương nhiên còn nhớ rõ Trần Xuân Độ rồi, nào dám đắc tội thêm lần nữa chứ.

Nhưng bên kia, lại là Trương tổng của tập đoàn Lê thị, cũng không thể đắc tội được, rốt cuộc nên nghe lời ai đây?

Con ngươi Trương tổng đột ngột co rút lại...... Mấy lời của Trần Xuân Độ, rõ ràng so với lời ông ta nói thì có sức uy hiếp hơn!

“Dừng tay!”

Chính vào lúc này, một giọng nói từ tính lại thanh lãnh vang lên, đoàn người tự động tách ra thành một con đường, phía cuối con đường, Lê Kim Huyên giẫm lên đôi giày gót nhọn, lay động đôi chân dài quyến rũ khiến người nhìn mà chảy nước miếng, thong thả bước tới.

“Lê tổng.” Rất nhiều nhân viên đều cung kính gọi, vị nữ tổng giám đốc xinh đẹp của Lê thị, trên dưới mấy chục nghìn nhân viên của tập đoàn Lê thị, có ai lại không biết chứ?

Lê Kim Huyên đi đến trước mặt, lạnh lùng quét mắt nhìn cô gái trẻ tuổi kia, mở miệng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Lê Kim Huyên đầy từ tính, tựa như từng hạt châu lớn nhỏ rơi trên đĩa ngọc, thanh thúy, êm tai.

Tô Hiểu Vân mở miệng, nói ngắn gọn một lần ngọn nguồn gốc gác câu chuyện, Trần Xuân Độ lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Mang thai ba tháng, một cước này đạp đến...... chuẩn xác như vậy, bình thường Tô tổng chắc cũng không ít lần đạp vào bụng cười người phụ nữ khác như vậy nhỉ.

Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng, mấy người nhân viên xung quanh lại đột nhiên biến sắc, Trương tổng này, thế mà lại bụng dạ nham hiểm như thế à?

Lê Kim Huyên cũng nhịn không được nhìn Trương tổng một cái: “Trương tổng, đem chuyện cá nhân tới nơi làm việc, không hay lắm nhỉ?”

“Còn không phải là chồng của cô cùng với cái người tự nhận là bạn thân của cô này nhất quyết gây chuyện à, vốn dĩ tôi đã xử lý tốt rồi, bọn họ lại cứ phải nhảy ra cơ, khiến cho sự việc càng nháo càng lớn.” Trương tổng nói.

“Cô ấy quả thực là bạn thân của tôi, gần đây mới về thành phố T, đang có hợp tác trong kinh doanh với tập đoàn Lê thị, Trương tổng có vấn đề gì à?” Lê Kim Huyên giật giật lông mày.


Sắc mặt Trương tổng đột nhiên cứng đờ, cái người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành này, thật sự là bạn thân của Lê Kim Huyên sao?

Vậy mà...... còn có cả hợp tác kinh doanh nữa chứ, nói như vậy mình chẳng phải là đã đắc tội cô ta rồi à?

“Lê tổng, chuyện này là do bọn họ bắt đầu trước, không liên quan gì đến tôi hết.” Trương tổng ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn.

Trên mặt Lê Kim Huyên đã phủ đầy hơi lạnh, cô nhìn sắc mặt thống khổ cô gái trẻ kia, xuất phát từ tâm tình đồng cảm theo bản năng đối với phụ nữ, hận không thể làm được giống như Trần Xuân Độ vừa rồi vậy.

Cô vốn cũng đã biết đến mấy chuyện tồi tệ Trương tổng từng làm rồi, nhưng cô không có lý do gì để can thiệp vào đời sống riêng tư của người khác, bây giờ, Trần Xuân Độ đem chuyện này nháo lớn lên như thế, lại cho cô một lý do.

“Trương tổng, bởi vì cô gái này, mà ông làm chậm trễ công việc của biết bao nhiêu nhân viên? Đầu sỏ của bọn họ tôi đương nhiên sẽ nghiêm phạt, nhưng còn ông thì sao?” Lê Kim Huyên lạnh giọng quở trách, tâm tình Trương tổng chùng xuống, Lê Kim Huyên lúc này rõ ràng là đang mượn đề tài để nói chuyện.

“Trương tổng, tôi cho ông một kiến nghị tốt nhất này, ông tự mình từ chức đi, thưởng cuối năm của năm nay tôi sẽ phát trước cho ông, xem như là đền bù cho ông.” Lê Kim Huyên lạnh lùng mở miệng, bây giờ cô đối với Trương tổng chán ghét cực kỳ, đương nhiên muốn ông ta cút khỏi tập đoàn Lê thị càng sớm càng tốt rồi.

Rất nhiều nhân viên xung quanh đều trộm nói trong lòng, Trương tổng rõ ràng xong đời rồi...... Ông ta đã chạm đến điểm giới hạn của mỗi một người phụ nữ!

Làm một người phụ nữ to bụng thì đó thuộc về vấn đề tác phong, là cuộc sống riêng tư của ông, nhưng mà người ta đã mang thai rồi ông còn đạp người ta một cước...... Đây có còn là việc một con người sẽ làm không?

Rất nhiều nhân viên ánh mắt đều chuyển lạnh, ở trong mắt bọn họ, Trương tổng bị như vậy là đáng đời! Là báo ứng đáng phải nhận!

Trương tổng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Kim Huyên, lạnh lùng như băng.

“Được lắm, Lê tổng, chiêu này của cô, cũng đủ ác độc đấy.” Trương tổng cắn răng, những ngày tháng ông ta ở tập đoàn Lê thị này tốt đẹp vô cùng, bây giờ, vì Lê Kim Huyên mà tất cả đều không còn nữa rồi.

Vẻ mặt Lê Kim Huyên thản nhiên, nhàn nhạt liếc ông ta một cái, sau đó quay người, đi về phía phòng làm việc.

“Lê Kim Huyên, cô cứ đợi đó, tôi đi rồi, ngày tháng sau này của cô cũng không tốt đẹp được đâu!” Trương tổng cắn răng, ném ra một câu, mặt nóng bừng bừng, chỉ có thể giống như tháo chạy mà rời khỏi tòa nhà Lê thị.

Lê Kim Huyên giẫm lên đôi giày gót nhọt, nghe Trương tổng nói vậy xong, bước chân có quy luật thoáng khựng lại, sau đó hồi phục như thường, theo từng tiếng cộp cộp thanh thoát biến mất khỏi đó.

Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân đỡ cô gái trẻ tuổi kia dậy xong, an ủi một trận, Tô Hiểu Vân còn nhét cho cô gái trẻ kia mấy chục triệu, dặn dò cô gái phải cách Trương tổng thật xa vào, sau đó tìm người đưa cô gái về nhà.

Trần Xuân Độ theo sát phía sau bóng dáng xinh đẹp mới rồi, đẩy cửa phòng làm việc bước vào, liền thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh tế của Lê Kim Huyên lúc này tràn đầy vẻ cáu kỉnh.

“Lê tổng, làm sao thế? Cô gái kia đã được bọn anh sắp xếp thỏa đáng rồi.” Trần Xuân Độ lấy lòng cầm ấm nước nóng bên cạnh lên, rót cho Lê Kim Huyên một cốc nước.

“Anh không biết lai lịch của cái tên Trương tổng kia đâu.” Lê Kim Huyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống toàn bộ khu phố thương mại CBD của thành phố T, trong lòng dậy sóng.

“Ông ta thì có thể có lai lịch gì chứ?” Trần Xuân Độ nhíu mày, Tô Hiểu Vân cũng theo sát tiến vào phòng.

“Tiểu Huyên, không cần phải lo lắng đâu, cái câu đe dọa kia của ông ta thì có bao nhiêu tác dụng cơ chứ.” Tô Hiểu Vân mềm giọng nói.

“Không.” Lê Kim Huyên lắc lắc đầu: “Ông ta cũng là người nhà họ Lê, thế nên, sắp tới tập đoàn Lê thị rất có thể sẽ phải đối mặt với một nguy cơ lớn đấy.”

Nguy cơ lớn!

Tô Hiểu Vân hơi hơi sửng sốt, cô chưa từng trông thấy sắc mặt Lê Kim Huyên nghiêm trọng như vậy bao giờ.

“Người nhà họ Lê? Ông ta họ Trương cơ mà?” Trần Xuân Độ lấy ra một điếu thuốc, chầm chậm phả ra một vòng khói, hỏi.

“Anh không hiểu đâu.” Sắc mặt Lê Kim Huyên phức tạp lắc lắc đầu, trong đôi mắt xinh đẹp đều là vẻ khó nói thành lời...... Chuyện xảy ra năm đó, bảo cô làm sao nói ra miệng được đây......

Trần Xuân Độ hờ hững nuốt mây nhả khói, chỉ có sâu trong đáy mắt, mới hiện lên một tia thâm thúy khó phát hiện.


“Ông ta, có phải người nhà họ Lê ở Yến Kinh không?” Đột nhiên Tô Hiểu Vân mở miệng hỏi, khiến Lê Kim Huyên giật mình quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Tô Hiểu Vân.

Câu hỏi của Tô Hiểu Vân, đánh đúng vấn đề, Lê Kim Huyên không cách nào né tránh, chỉ có thể gật gật đầu, thừa nhận: “Đúng vậy.”

Tô Hiểu Vân cùng Trần Xuân Độ nhìn nhau một cái, quả nhiên...... Lê Kim Huyên vẫn luôn che giấu mấy chuyện này, thậm chí có thể cả Lê Duy Dương cũng đang che giấu......

Ánh mắt Trần Xuân Độ đã bình tĩnh trở lại, anh đã...... đoán ra được phần nào rồi.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ dần dần hiện lên ẩn ý, sau đó chuyển thành vẻ hứng thú...... Trương tổng này...... thú vị đó.

Nói không chừng, lại có quan hệ với việc Lê Kim Huyên bị ám sát lần trước ấy chứ.

“Nguy cơ lớn à, tập đoàn Lê thị ở thành phố T này đã xưng vương xưng bá rồi, ngoại trừ chi nhánh của mấy công ty nước ngoài đặt ở thành phố T, sở hữu nguồn vốn hùng hậu có thể đấu lại ra, đã chẳng còn bao nhiêu công ty, đủ sức so sánh với tập đoàn Lê thị rồi mà nhỉ?” Tô Hiểu Vân phân tích.

“Không.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng: “Không chỉ có những công ty ở thành phố T đâu, Kim Huyên, hiện giờ thế lực nhăm nhe tới tập đoàn Lê thị, sợ rằng không ít nhỉ?”

Trong lòng Lê Kim Huyên rung lên một trận, cô nghi ngờ nhìn về phía Trần Xuân Độ, cái tên này làm sao biết được vậy?

Trần Xuân Độ tùy tiện rút một tờ báo từ trên giá báo ra, đặt lên trên bàn của Lê Kim Huyên, chỉ chỉ một tiêu đề.

Tô Hiểu Vân nhìn theo, đọc lên thành tiếng: “Tập đoàn Lê thị giành được quyền khai phá cửa cảng hàng không của thành phố T......”

“Đúng vậy, tập đoàn Lê thị mới vừa tranh đoạt được quyền lợi này, tuy nhìn thì có vẻ sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho tập đoàn Lê thị đấy, nhưng đồng thời, cũng là một củ khoai lang nóng phỏng tay......” Trần Xuân Độ chầm chậm mở miệng, mà Lê Kim Huyên, đôi mắt xinh đẹp nhịn không được nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt kinh ngạc.

“Không chỉ những công ty bản địa muốn dùng một vài thủ đoạn đặc thù ép tập đoàn Lê thị phải nhả ra, mà ngay cả những doanh nghiệp nước ngoài, cũng đang nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi.” Lời Trần Xuân Độ nói cũng không phải vô lý, khiến ánh mắt Tô Hiểu Vân nhìn về phía Trần Xuân Độ càng thêm đẹp đẽ.

Sắc mặt Lê Kim Huyên đã chuyển thành kinh ngạc rồi, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú người đàn ông đang bình tĩnh phân tích, mỗi câu đều rất có lý này, cô rất ngạc nhiên, người đàn ông này thế mà lại chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được lắt léo bên trong.

“Lê tổng, nếu như anh không đoán nhầm, thì nguy cơ lớn mà em đang e sợ, chính là nhà họ Lê ở Yến Kinh đúng không?” Giọng điệu Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên nghiêm túc lãnh liệt, ánh mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên sáng rực một mảng.

Bóng lưng Lê Kim Huyên đối diện Trần Xuân Độ run lên, cô vẫn luôn trốn tránh nhà họ Lê ở Yến Kinh, nhưng nhà họ Lê ở Yến Kinh đó giờ đều không buông tha cho cô, cuối cùng cũng đuổi từ Yến Kinh tới đây rồi.

Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị người gõ vàng, thư ký Lâm Trinh Tuyết từ ngoài bước vào.

“Lê tổng, có người gửi lời mời cô tới tham dự một bữa tiệc tối nay.”

“Ai?”

“Anh ta nói, anh ta đến từ Yến Kinh.”