Chàng Rể Phế Vật

Chương 669



CHƯƠNG 669





Mà Lê Thần Vũ hoàn toàn không quan tâm lời la hét của đám người này, chỉ từ tốn phất tay.





“Nhanh lên!” Mấy vệ sĩ cao lớn, hai người một nhóm, lôi từng quý bà ra ngoài.





Mọi người đều im lặng đến đáng sợ, sự kiêu ngạo và hống hách của các quý bà vừa nãy đã không còn, bây giờ họ chỉ còn lại sự hoảng loạn và sợ hãi.





Thật lâu sau Lê Thần Vũ mới ngẩng đầu, chậm rãi nhìn đám người, lạnh nhạt hỏi: “Còn ai muốn ra ngoài nữa không?”





Giọng hét giãy giụa của các quý bà nhỏ dần rồi dần dần biến mất khỏi nhà họ Lê, mà lúc này những người họ Lê đều đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ nhìn Lê Thần Vũ đầy vẻ kính sợ và sùng bái.





“Quả nhiên cậu Lê có dũng khí hơn người, trừ được mối hoạ lớn cho nhà họ Lê!” Đột nhiên một ông lão tóc trắng chắp tay nói, thái độ lấy lòng, cung kính.





“Đúng vậy, mấy người đó chỉ biết cậy thế hiếp người, chúng tôi đều đã từng bị bọn họ bắt nạt, lần này cậu Lê ra mặt cho chúng tôi, vừa dũng cảm vừa có mưu trí, cậu đã có phong thái của người làm gia chủ rồi!”





Chẳng mấy chốc, ông lão tóc trắng nói xong thì những người nhà họ Lê nhao nhao phụ hoạ, khiến Lê Thần Vũ nở mày nở mặt.





“Lê Thần Vũ, quả nhiên có bản lĩnh.” Tô Loan Loan đứng cạnh Lê Kim Huyên thấp giọng nói.





“Cô nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Đột nhiên Lê Kim Huyên nói một câu như vậy khiến Tô Loan Loan sửng sốt.





Tô Loan Loan ngạc nhiên quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên, chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, lắc đầu thở dài: “Cô vẫn đánh giá thấp những người trong gia tộc rồi, bọn họ chẳng qua chỉ là mưu kế đã được Lê Thần Vũ sắp đặt từ trước thôi.”





“Mưu kế?” Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên, toàn thân lạnh lẽo nhưng lại không biết vì sao.





Mọi chuyện vừa rồi diễn ra vô cùng tự nhiên, không giống như Lê Thần Vũ cố tình làm vậy.





“Đây là những điều Lê Thần Vũ làm cho các chi thứ mới gia nhập nhà họ Lê thấy, rất nhiều dòng thứ thờ ơ với gia tộc, mối quan hệ của họ với nhà họ Lê cũng rất ít, thậm chí còn chưa từng thấy Lê Thần Vũ. Anh ta làm vậy là để những dòng thứ kia khâm phục mình, có được danh tiếng nhiều hơn. Anh ta đã là người được Lê Hồng nhắm trúng rồi, đương nhiên cần nhiều người ủng hộ mình hơn.” Lê Kim Huyên thở ra một hơi, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ phức tạp… Điều cô không nói với Tô Loan Loan là trước đây giữa Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên, Lê Duy Dương mới là người được Lê Hồng quý nhất.





Khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang nói chuyện, Lê Thần Vũ đang nhận được vô số lời khen đột nhiên xoay người, nhìn về phía Trần Xuân Độ!





“Anh Trần, anh cũng nhìn thấy mấy cô thiên kim vào nhà họ Lê chúng tôi rồi đó, là nhà họ Lê tôi dạy dỗ không nghiêm. Không biết sau khi anh được gả cho Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên có dạy dỗ anh không?” Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, mỉm cười hỏi.





Vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt Lê Kim Huyên lại chợt trầm xuống, hiển nhiên Lê Thần Vũ lựa chọn Trần Xuân Độ để khai đao, anh ta muốn cô và Trần Xuân Độ mất mặt trước bao nhiêu người!





Những người nhà họ Lê ở xung quanh cũng liên tục ồ lên, khi Lê Thần Vũ châm chọc Trần Xuân Độ, anh ta cố ý dùng một chữ gả kia, rõ ràng làm cho rất nhiều người nhà họ Lê phẫn nộ không thôi.





“Tôi có nghe lầm không, thế mà lại là gả? Anh ta là một người đàn ông đó!”





“Chẳng lẽ anh ta ở rể? Dù nhà họ Lê chúng ta có kẻ vô dụng thì cũng chưa bao giờ có đàn ông khác dòng đến ở rể nhà họ Lê chúng ta, nhà họ Lê không phải ai cũng nhận, anh ta thế này không phải làm mất mặt nhà họ Lê à?”





Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ bỗng chốc thay đổi.





Nhà họ Lê cũng coi như danh môn vọng tộc, khi bọn họ biết chuyện của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, ai nấy đều lập tức xù lông.





“Lê Kim Huyên đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, chuyện của hai người họ không liên quan gì đến nhà họ Lê chúng ta cả, cậu Lê, ngày mai cậu phải làm rõ ngay đi.” Một ông cụ vội vàng nói.





“Đúng vậy, Lê Kim Huyên đã không phải là người nhà họ Lê chúng ta từ lâu, không biết vì sao hôm nay cậu lê còn muốn gọi cô ta đến.”





“Một người đã bị nhà họ Lê xóa tên khỏi gia phả, căn bản không xứng bước vào Nhà họ Lê .”





“Hay là để người ta dựng thẳng tấm biển ngoài cửa Nhà họ Lê , chó và người bị đuổi khỏi nhà họ Lê không được đi vào.”





Từng tiếng nghị luân đủ loại vang lên, từng người nhà họ Lê nhìn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ với ánh mắt lạnh lùng miệt thịt, có loại cảm giác hơn người bẩm sinh.





Lê Kim Huyên nhìn những người này, trên vầng trán trắng ngần nổi cả gân xanh, sắc mặt vô cùng khó coi!





Mấy năm nay cô và Lê Duy Dương một mực chịu đựng chê trách khắp nơi, không ngờ rằng những người này càng ngày càng không kiêng nể gì, lời nhục nhã nào cũng có thể nói ra!





“Tổng Giám đốc Lê, chúng ta đi thôi.” Tô Loan Loan ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, cô ta nhỏ giọng nói.