Chàng Rể Phế Vật

Chương 693



CHƯƠNG 693


“Sợ là mày không có cơ hội đâu.” Một giọng nói bất chợt vang lên từ bên cạnh.


Cả ba người nghe giọng nói này xong không khỏi rùng mình, giọng nói này như âm thanh của địa ngục khiến bọn họ cảm thấy rợn tóc gáy giữa mùa hè nóng bức.


Cả ba người đều nhìn sang, thấy một người đàn ông đã xuất hiện bên cạnh họ từ lúc nào không hay.


Ba người liếc mắt nhìn, dung mạo người đàn ông này rất bình thường, chỉ có đôi mắt là cực kỳ thâm sâu, như ẩn chứa cả bầu trời đầy sao.


“Thằng nhãi, mày là ai?” Men rượu phát tác, Tiểu Phong trở nên cực kỳ kiêu ngạo.


Trần Xuân Độ không nói gì, ánh mắt anh nhìn Tiểu Phong rất lạnh nhạt, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người đã chết.


“Ai yo, là một tên tới phá rối à! Sao, mày vẫn muốn chết đúng không?” Tiểu Phong hét to, quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nhưng vừa nhìn đã phát hiện tình hình đã hoàn toàn thay đổi.


Trên bàn những người xung quanh không có chai rượu nào, hiển nhiên họ không uống rượu.


Không biết âm nhạc trong quán đã dừng lại từ lúc nào, nhân viên phục vụ cũng biến mất, bầu không khí tỏng quán bar lúc này trở nên cực kỳ ngột ngạt.


Ba người Tiểu Phong lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn.


“Nói, mày đi theo cô ấy làm gì?” Trần Xuân Độ lại lên tiếng.


Mà Tiểu Phong lập tức trở nên mất bình tĩnh, ánh mắt trở nên sợ hãi.


“Nó không nói, chúng mày nói.” Trần Xuân Độ nhìn hai thanh niên uống rượu cùng Tiểu Phong.


“Đại ca, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì cả…” Thanh niên vừa nãy còn nói mấy lời thô tục, giờ đây liên tục xua tay, vẻ mặt đầy sợ hãi.


Thanh niên còn lại cũng vội vàng nhận sai: “Đại ca, tôi… tôi cũng không biết chuyện, chúng tôi uống quá chén nên bốc phét linh tinh thôi!”


“Bốc phét linh tinh!” Trần Xuân Độ liếc nhìn ba thanh niên rồi cười khẩy, đột nhiên anh giơ tay lên túm lấy Tiểu Phong!


Ngay tức khắc, cảnh tượng trước mắt Tiểu Phong đảo lộn, cánh tay hắn bị Trần Xuân Độ từ từ vặn lại!


Cơn đau không thể tưởng tượng nổi khiến toàn bộ khuôn mặt Tiểu Phong biến dạng, tiếng hét kinh thiên động địa vang lên!


“Tha cho chúng mày?” Trần Xuân Độ nở nụ cười cực kỳ lạnh lùng.


Sắc mặt hai thanh niên còn lại tái nhợt, toàn thân run rẩy!


“Không liên quan?” Trần Xuân Độ nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn hai thanh niên đó: “Vừa nãy hai chúng mày nói chuyện cũng vui lắm mà.”


“A!”


Trần Xuân Độ chưa bao giờ là người nhân từ, chỉ lát sau ba tên này đã khai.


Tiểu Phong quỳ trên mặt đất, cơn đau dữ dội khiến hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, mà Trần Xuân Độ đứng trước mặt khiến bọn chúng không dám phát ra tiếng nào.


“Nói đi.”


“Tao hỏi lần cuối, ai lệnh cho chúng mày theo dõi?” Giọng Trần Xuân Độ lại vang lên, không khí lập tức lạnh lẽo.


Một tên trong số đó vội tát mạnh vào mặt mình: “Đại ca, tôi xin lỗi, là cái miệng của tôi hư đốn, là cậu Lê, cậu Lê bảo chúng tôi theo dõi.”


Tên thanh niên khác run rẩy lên tiếng, hai mắt Trần Xuân Độ khựng lại: “Lê Thần Vũ? Lê Thần Vũ bảo chúng mày làm gì?”


Ba tên nhìn nhau, đột nhiên do dự.


Trần Xuân Độ hừ lạnh, không chút do dự cầm lấy tay một tên khác, bẻ thật mạnh.


Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên thanh niên đó lập tức nói: “Cậu Lê không bảo chúng tôi làm gì, chỉ bảo chúng tôi đi theo Lê Kim Huyên, mỗi tối trở về khách sạn báo cáo.”


“Chúng mày ở khách sạn nào? Số phòng bao nhiêu?” Trần Xuân Độ lạnh lùng hỏi.


“Chúng tôi ở cạnh phòng Lê Kim Huyên, cậu Lê còn sắp xếp một nhóm người khác nghe lén 24/24 ở phòng bên cạnh!”


“Nghe lén! Lê Thần Vũ đang tìm tự chết!” Trần Xuân Độ nheo mắt, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo!


Trần Xuân Độ không chịu nổi, Lê Thần Vũ quá trắng trợn, dám theo dõi và nghe lén mọi hành động của người phụ nữ của anh!


… Yên Kinh, trong phòng khách sạn, từng cấp dưới của nhà họ Lê đang ngồi trước máy tính, đeo tai nghe nghe lén và theo dõi tất cả âm thanh trong phòng Lê Kim Huyên.