Chàng Rể Phế Vật

Chương 740



CHƯƠNG 740


Trong lúc mọi người chấn động không ngừng, đột nhiên một gã thầy giáo đeo kính gọng vàng vội vàng vọt tới: “Anh làm gì vậy? Sao anh dám đánh Vương Ngộ Năng? Anh làm vậy là tùy tiện khi dễ trẻ vị thành niên!” Thầy giáo đeo mắt kính tức giận nói, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm khắc của một giáo viên.


Trần Xuân Độ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Anh là ai?”


“Tôi là chủ nhiệm lớp của Vương Ngộ Năng!” Thầy giáo chỉ vào Trần Xuân Độ, vẻ mặt tức giận: “Bây giờ anh đang đánh nhau với thanh thiếu niên, khiến cho Vương Ngộ Năng thừa sống thiếu chết! Anh làm như vậy là phạm pháp! Hiện tại tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”


Thầy giáo tức giận cầm điện thoại di động lên định báo cảnh sát!


Trần Xuân Độ không nói hai lời, trực tiếp giơ tay quạt tới một bạt tai “Bốp.” Thầy giáo kia bị tát tới lảo đảo, điện thoại di động trực tiếp rớt xuống đất, kính gọng vàng trên mặt cũng bị đánh rớt.


“Anh… anh dám đánh tôi? Anh dám đánh giáo viên sao?” Thấy giáo tức giận đến mức cả người phát run, chỉ vào Trần Xuân Độ phẫn nộ nói.


Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn anh ta: “Vừa nãy tên nhóc tóc vàng này dẫn người gây sự, lấy dao đâm người khác sao anh không đến đây? Đây là việc mà một thầy giáo sẽ làm sao?”


Thân thể thầy giáo run lên, giải thích: “Nói bậy! Anh nói bậy!”


“Nói bậy?” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng: “Là một thầy giáo, vậy mà bộ đồ Tây, kính mắt, một thân trang phục ở trên người anh cộng lại cũng có giá trị lên đến trên cả tỷ, có tiền thật nhỉ, bình thường chắc cũng thu không ít tiền hối lộ của thằng nhóc tóc vàng này đúng không?”


Trần Xuân Độ nhặt cái kính gọng vàng rơi trên mặt đất lên, nhìn ông thầy với vẻ ẩn ý.


Cả người thầy giáo run rẩy… sợ hãi đến mức hoàn toàn không nói ra lời.


Một đám vây xem kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn này… ai cũng không nói gì cả… Hôm nay tên tóc vàng bị như vậy… là tự làm tự chịu.


“Anh… anh… tôi phải báo cảnh sát!” Thầy giáo kia nhìn tên tóc vàng, cắn răng muốn nhặt điện thoại di động ở trên đất lên.


Cũng trong lúc đó, giữa không trung chợt lóe lên một tia sáng đen, màn hình điện thoại di động trên đất lập tức nát bấy, ông thầy kia liên tục rút lui vài bước!


Trần Xuân Độ quét mắt nhìn đám côn đồ nằm la liệt kêu rên dưới mặt đất, ôm Hoa Nhã Nhụy thản nhiên rời đi…


Cả đám người hoảng sợ nhìn Trần Xuân Độ rời đi… trong lòng mỗi người vô cùng phức tạp… Hôm nay, mặt mũi của nhà họ Vương đã mất sạch…


Hoa Nhã Nhụy rút vào trong ngực của Trần Xuân Độ, khéo léo tựa như một con mèo con dịu dàng.


“Chú này, cám ơn chú.” Cô ta nhẹ giọng nói, giọng nói rất dịu dàng và thuỳ mị, rất dễ gây nghiện cho người nghe.


Trần Xuân Độ mỉm cười, không nói lời nào.


“Là tôi nổi nóng quá mức tùy hứng…” Hoa Nhã Nhụy nhẹ nhàng gối đầu lên vai của Trần Xuân Độ: “Không ngờ, chú lại là anh hùng cái thế của tôi…”


“Con bé ngốc, em cho rằng đây là Tây Du Ký sao?” Trần Xuân Độ có chút cạn lời.


Trên người Hoa Nhã Nhụy phát ra hương thơm vô cùng mê hoặc, Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy có chút không chịu nổi, anh nhẹ nhàng đẩy Hoa Nhã Nhụy ra khỏi ngực mình.


“Được rồi, chúng ta trở về đi.”


Hoa Nhã Nhụy không kìm lòng được, chui vào trong ngực của Trần Xuân Độ ôm chặt lấy anh: “Đừng mà, tôi cảm thấy rất đói, chú dẫn tôi đi ăn cái gì đi. Chú này, chú còn chưa dẫn tôi đi chơi…”


Trần Xuân Độ cực kỳ bất đắc dĩ, lúc này hai người đang đứng ở đầu đường… Người đi đường đi ngang qua thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn hai người… Một người là ông chủ đã trải qua năm tháng nương dâu… Một người là cô gái trẻ tuổi ngọt ngào nhỏ nhắn… Làm sao hai người này lại có thể ở cùng một chỗ được chứ?


Hoa Nhã Nhụy lôi kéo Trần Xuân Độ đi thẳng tới một quán ăn ở gần đó, chọn một số đặc sản ở Yên Kinh.


Cô gái nhỏ nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, dễ thương động lòng người. Trần Xuân Độ cũng không khỏi thấy có chút ngây người.


Hoa Nhã Nhụy thừa dịp Trần Xuân Độ không chú ý, đột nhiên nhẹ nhàng tiến đến trước người anh, hôn lên môi anh chụt một cái.


Trần Xuân Độ ngạc nhiên, che môi của mình: “Con nhóc này, em làm gì thế?”


Hoa Nhã Nhụy cười ngọt ngào, nụ cười mang theo một tia giảo hoạt. Cô nhẹ nhàng tiến đến bên tai Trần Xuân Độ, nhỏ giọng nói rằng: “Chú này… tôi muốn…”


Nghe được những lời này của Hoa Nhã Nhụy, trái tim của Trần Xuân Độ nhảy lên kịch liệt, muốn? Cô bé muốn gì?


“Con nhóc ngốc nghếch đừng có hồ đồ… thời gian đã không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi.”