Trong đó có một cô nhân viên kinh doanh mà ban đầu không muốn bán căn nhà đó cho anh, hình như gọi là Lê An, lúc này, ánh mắt của cô ta vô cùng hoảng hốt, đảo sang nhìn hai vợ chồng nhà họ Trần rồi nhẹ nhàng nói: “Cậu Sở, có thể ra ngoài nói chuyện được không ạ?”
“Vì sao phải ra ngoài nói chuyện, có chuyện gì mà không công khai nói được ở đây, chúng tôi đều là bố mẹ vợ của thằng ranh này chứ có phải người ngoài đâu!” Bạch Ngọc Lan lườm nguýt, nói với giọng hống hách.
Bà ta đã xác định cần phải giữ mối quan hệ tốt với Sở Phàm, nên tất nhiên cũng phải cho thằng ranh này chút lời ngon ngọt rồi.
Quả đúng như vậy, bà ta vừa dứt lời thì mặt Trần Mộng Dao đỏ ửng lên, bố mẹ vợ, nói như vậy là mẹ cô đã đồng ý mối quan hệ của cô và Sở Phàm rồi sao? Sở Phàm cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu, nhưng thấy thái độ của Lê An lại lúng túng lo lắng như vậy, chắc không phải là chuyện nhỏ gì rồi. “Bác gái, để cháu ra ngoài nói chuyện với cô ấy vài câu vậy, hai bác và Dao Dao cứ đi tham quan bố cục bày trí của căn nhà đi, có gì không hài lòng thì viết ra, sau này cháu sẽ cho người đến sửa.”
Sở Phàm nói một câu rồi đi cùng Lê An ra ngoài.
Bạch Ngọc Lan liếc nhìn Lê An một cái, quay sang nói với Trần Mộng Dao: “Con gái, con chú ý chút đi, con bé kia eo thon dáng lại đẹp, chắc chắn không phải dạng vừa, đừng suốt ngày để Sở Phàm tiếp xúc với những loại hồ ly tinh đấy, không may nó trúng bả thì con mất tất đấy biết chưa?”
Bà ta còn một câu chưa nói hết, đó chính là một khi cô mất tất thì nhà họ Trần của bà ta chẳng phải cũng mất tất cả theo sao?
Trần Mộng Dao cúi mặt nói với giọng lí nhí: “Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, anh Sở Phàm không phải người như vậy, thôi không nói nữa, chúng ta vào bên trong xem đi!” Bạch Ngọc Lan thở dài một cái, cũng không biết nói gì cả, nếu không mục đích lộ liễu quá sẽ chỉ khiến bà ta mất mặt thêm.
Bà ta và Trần Thủ Quốc đi theo sau Trần Mộng Dao bước vào căn biệt thự, khi thấy những người vừa rồi còn chế nhạo bọn họ, giờ thì ai nấy lại đi ra đi vào khắp các phòng, rồi chụp ảnh lia lịa với mọi ngóc ngách và các kiểu tư thế, Bạch Ngọc Lan đột nhiên thấy bực mình.
“Các người đang làm gì đấy, ai bảo các người vào mấy phòng đấy thế, làm hỏng đồ thì các người có đền được không?!”
Đám người đó vừa nhìn thấy người vừa lên tiếng là Bạch Ngọc Lan, ai nấy đều lộ ra một nụ cười trêu chọc: “Ngọc Lan à, bà nói thì vậy, là Sở Phàm đồng ý để chúng tôi vào tham quan mà, chủ căn biệt thự còn chưa nói gì thì bà dựa vào đâu lại không đồng ý?” “Đúng thế, hơn nữa ai đó chẳng phải vừa tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với Sở Phàm à, sao giờ lại mặt dày vào đây xong còn không cho chúng tôi tham quan thế này, tôi cũng chịu bà thật đấy, mà căn biệt thự này có liên quan gì đến bà không nhỉ?!”
“Con người cũng phải có thể diện chứ, chắc là thấy Sở Phàm giờ phất lên rồi nên mới khôi phục lại mối quan hệ ngay lập tức chứ gì! Mà chắc chắn là lấy lòng người ta để nối lại mối quan hệ chứ nếu không Sở Phàm để ý đến bà ta làm gì?”
Ai nấy mỗi người một câu, khiến bệnh cao huyết áp của Bạch Ngọc Lan tức suýt nữa thì phát tác, bà ta giơ điều khiển nhà trong tay lên rồi lanh lảnh nói: “Nhìn thấy chưa, chìa khóa căn biệt thự ở trong tay tôi, giờ đây tôi mới là chủ của căn biệt thự này, tôi không muốn cho các người tham quan thì các người đều phải cút ra hết cho tôi, còn ai dám lên tiếng thử xem!” Bị dọa như vậy, mọi người trong căn biệt thự đều im bặt, không dám nói lời nào. Tuy Bạch Ngọc Lan vô cùng trơ tráo, nhưng chìa khóa căn biệt thự trong tay bà ta, nên bọn họ cũng chẳng còn cách nào, nhỡ may trọc giận cho bà ta tức điên lên thì bọn họ chắc chắn không còn cơ hội để chụp hình nữa.
Nghĩ như vậy, cả đám người cũng biết điều, không dám tùy liện nữa, mà chỉ đi lại ngắm nhìn ở tại phòng khách thôi.
Trần Mộng Dao cũng mặc kệ đám người này, cô đứng sững nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Sở Phàm treo trên tường của phòng khách, trong lòng bùi ngùi, ngọt ngào giống như vừa được ăn mật ngọt vậy, đừng nghĩ anh chàng này ngố ngố đần đần, những lúc quan trọng vẫn biết làm vui lòng các cô gái đó nha.
Còn phía bên ngoài, sau khi Sở Phàm nghe xong chuyện mà Lê An nói với anh, sắc mặt đột nhiên trở nên lo lắng: “Chị nói gì cơ, hai trăm triệu mà tôi quẹt thẻ đã bị đóng băng rồi á?” “Đúng vậy, phòng kế toán vừa gọi điện tới hôm nay xong, nói là hai trăm triệu tiền nhà bị đóng băng, bọn họ hỏi phía ngân hàng thì ngân hàng nói vì số tiền quá lớn nên trong ba ngày làm việc bên chuyển khoản có quyền yêu cầu đóng băng số tiền đó, đồng thời có thể thương lượng hoàn lại.”
Lê An mặt mếu giải thích, cô ta vốn tưởng một lúc bán được hai căn biệt thự nên vui sướng, nhất là trong đó lại có một căn trị giá hai trăm triệu, riêng số tiền hoa hồng thôi cũng bằng tiền lương mấy năm của cô ta rồi, cô ta còn đang định xin nghỉ phép dài ngày để đi du lịch khắp nơi hưởng thụ đây, ai ngờ hôm nay lại nhận được tin xấu như thế.
“Nhưng tôi đâu có yêu cầu ngân hàng đóng băng số tiền đó đâu.” Sở Phàm nhíu mày, lẩm bẩm thắc mắc: “Chị chờ tôi một lát, tôi gọi điện hỏi xem sao.” Sở Phàm đi ra phía xa một chút rồi gọi điện thẳng cho bác Đinh.
“Cậu chủ, cậu gọi tôi có chuyện gì ạ?” Giọng nói cung kính của bác Đinh vọng tới.
“Bác Đinh, trước đây cháu có mua một căn biệt thự trung tâm của Thanh Lâm Các nên dùng hết hai trăm triệu, nhưng sao hai trăm triệu đó lại bị đóng băng thế nhỉ?” Giọng nói của Sở Phàm vô cùng bình thản, cứ như hai trăm triệu tệ trong mắt anh chỉ như hai tệ vậy đó.
Nhưng được sinh ra trong một gia đình giàu có như nhà họ Sở, nên anh có quyền tự tin như vậy.
Bác Đinh ngập ngừng một lúc mới nói: “Cậu chủ, quả thực dòng họ có quy tắc về chuyện này, tôi định ít nữa mới liên lạc với cậu, ai ngờ hôm nay cậu lại gọi đến rồi, vậy thì để tôi nói với cậu luôn.”
“Dòng họ cho rằng từ khi cậu chủ được xóa bỏ lệnh cấm đến nay, tài khoản ngân hàng của dòng họ xuất hiện quá nhiều những khoản chi vô nghĩa, ví dụ như nhiều lần mua xe và mua nhà, những hành động này không đúng với tiêu chuẩn đánh giá của dòng họ dành cho con cháu, cho nên mới đóng băng luôn số tiền hai trăm triệu mà cậu mua căn biệt thự trung tâm đó.” “Bác nói gì cơ, thử thách của cháu chẳng phải đã kết thúc rồi à? Vì sao lại còn đánh giá nữa?!”
Sở Phàm nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bác Đinh cười lên một tiếng rồi nói: “Cậu chủ à, cậu là cháu đích tôn của nhà họ Sở, thử thách của dòng họ dành cho cậu không chỉ là ba năm, còn căn cứ vào một số hành vi của cậu để tiến hành điều chỉnh. À phải rồi, theo như những biểu hiện trong thời gian gần đây của cậu, dòng họ còn thông báo với tôi là phải hạn chế không cho cậu tiếp tục sử dụng lực lượng của dòng họ, càng không được để cậu làm lộ ra thân phận của mình, nếu không sẽ bị xử phạt bằng cách tước bỏ quyền thừa kế dòng họ đấy!”
Nghe đến đây, Sở Phàm suýt nữa tức phụt máu, anh thừa nhận thời gian gần đây anh tiêu xài có hơi nhiều, nhưng số tiền này đối với Sở Phàm mà nói chỉ như hạt cát trong xa mạc không hơn không kém. Đừng nói là hai trăm triệu, kể cả anh có tiêu thêm hai tỷ thì bình thường mà nói không đời nào lại bị dòng họ chú ý cả, chắc chắn là có người đứng sau lưng cố tình chống đối anh, nên mới khiến anh rơi vào tình thế bất lợi thế này.
Nhưng bây giờ không phải là lúc oán trách hay tức giận, Sở Phàm hít một hơi thật sâu, ngay lập tức anh đã lấy lại được sự điềm tĩnh: “Vậy cháu phải làm sao mới có thể xóa bỏ lệnh cấm này?”
“Ý của dòng họ muốn cậu chủ phải thành lập được thế lực của riêng mình trong vòng một tháng, ít nhất phải đạt tới cấp độ như tập đoàn Minh Châu, thì mới có thể gỡ bỏ lệnh cấm vận này cho cậu.” Bác Đinh điềm đạm nói.