Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 12: Sắp Được Phong Thần!





Giờ khắc này, bất kể là những người vây xem hay là cha con Trương Thụy Bắc, hoặc là cảnh sát, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy trên đường phố đám đông sôi trào, đội múa lân vừa đi vừa múa, vô cùng náo nhiệt.

Nếu không phải có tấm biển ngay đằng trước đội ngũ thì mọi người sẽ cho rằng đang tổ chức lễ hội truyền thống nào đó.

Tấm biển kia không có vải đỏ che kín, trông còn xa hoa linh xảo hơn cả tấm biển mà Tần Lâm Văn mang đến.

Trên tấm biển là bốn chữ bắt mắt: Thần Y Vô Song.

“Trời đất ơi, thần y vô song, tấm biển trâu bò thế!” “Đây là tấm biển phong thần, ai có thể nhận được nó?” “Chẳng lẽ lại là ông lớn nào đó tặng cho bác sĩ Bắc?” Đám người vây xem nhao nhao bàn tán.

“Tấm biển Thần Y Vô Song này rất tốt, đủ vênh váo, đây là tấm biển phong thần mà ai tặng cho tôi vậy?” Ánh mắt Trương Thụy Bắc lấp lánh, kích động vô cùng.

“Thật là vô liêm sỉ.

Tặng cho ông, ông có dám nhận không? Ông có gánh nổi danh hiệu thần y không?” Diệp Thiên không nhịn được nói móc.

“Tại sao tao lại không thể? Tao không gánh nổi danh hiệu thần y, chẳng lẽ mày gánh nổi? Loại nghèo kiết xác ngay cả chứng chỉ hành nghề y cũng không có, chờ ăn cơm tù đi, đừng hâm mộ ông đây được phong thần.

Náo nhiệt thế này thì chắc chắn là tặng cho tao, bởi vì tao thấy người quen, đó là bác sĩ cổ truyền từng xin được tạo chỉ bảo đấy nhé.” Nói tới đây, Trương Thụy Bắc không nhịn được cười phá lên: “Ông đây sắp phong thần rồi!”
Cười xong, ông ta sửa sang lại quần áo, quả nhiên thấy đội ngũ tặng tấm biển đột nhiên quay về phía phòng khám cổ truyền Thụy Bắc, sau đó từ từ đến gần.

Thế này mà còn không phải tặng tấm biển cho mình thì còn tặng ai?
Trương Thụy Bắc mừng rối rít, vội vã tiến lên nghênh đón.

“Anh Hào, sáng nay tôi còn khó hiểu sao hôm nay trông phòng khám lại sáng lấp lánh, thì ra là ông anh dẫn đội ngũ tới tặng biển hiệu cho tôi.

Thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, vẻ vang cho kẻ hèn này quá!”
Vừa dứt lời, Trương Thụy Bắc đã chạy đến trước mặt Ngô Khánh Hào, đồng thời kích động nắm tay ông, nói tiếp: “Anh xem anh kìa, đến thì đến, cần gì phải làm to chuyện thế, còn dẫn theo bao nhiêu là bác sĩ trong bệnh viện nữa chứ, thật là nể nang thằng em này quá! Anh làm tôi vừa mừng vừa lo!” “Ha ha.” Ngô Khánh Hào cảm thấy xấu hổ thay cho Trương Thụy Bắc, chỉ có thể cười gượng mấy tiếng.

Nhưng trong mắt người khác, từng ấy đã đủ để xác nhận tấm biển này là tặng cho Trương Thụy Bắc.

Tấm biển đối diện với phòng khám cổ truyền Thụy Bắc, người tặng biển hiệu còn quen biết với Trương Thụy Bắc, chẳng phải tặng cho ông ta thì còn tặng ai?

Diệp Thiên? Rõ ràng là không có khả năng.

Y thuật được phong thần không phải là chuyện một sớm một chiều, phải dùng quanh năm suốt tháng làm việc thì mới nhận được sự tán thành, hơn nữa danh tiếng phải cực kỳ vang dội, thế thì mới có tư cách được phong thần.

Mặc dù Trương Thụy Bắc còn chưa thỏa mãn điều kiện phong thần, nhưng nếu có người kiên quyết cho ông ta tư cách làm thần thì ông ta cũng có tư cách chấp nhận.

Dù sao ở Giang Thành này, cái tên của ông ta vẫn tràn ngập khí phách, rất hiếm người không biết.

Khi đã xác nhận tấm biển phong thần là tặng cho cha mình, Trương Thủy Đồng khoe khoang nhìn Diệp Thiên: “Có phải anh đang tức giận lắm không? Có phải là không phục không? Anh tự nhận y thuật cao hơn ba tôi, nhưng tại sao ba tôi lại được phong thần, còn anh thì không được khẳng định?” “Nói thật cho anh biết, y học cổ truyền sâu xa uyên bác, những gì chúng ta học được ở trường chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

Anh đừng tưởng anh hiểu được chút ít, dựa vào may mắn thì có thể chiến thắng ba tôi, có thể thay thế địa vị của ba tôi trong giới y cổ truyền Giang Thành này.

Anh đừng hòng.

Cho anh thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không thể trèo lên độ cao như ba tôi được đâu.

“Anh nên thò tay ra để cảnh sát dẫn anh đi thì tốt hơn, không thì lát nữa chứng kiến điển lễ phong thần của ba tôi, anh sẽ tức chết mất”
Nói xong, Trương Thủy Đồng khoanh tay trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, dáng vẻ hết sức kiêu căng “Hai cha con các người đúng là loại người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng thấy từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay.” Diệp
Thiên lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Nếu không phải tới trái đất một chuyến thì hắn cũng không thể ngờ được rằng trong vũ trụ bao la có muôn vàn sinh linh này lại tồn tại loại người vô liêm sỉ và xấu xa đến mức này.

Hắn cũng coi như là được mở rộng tầm mắt.

“Khánh Hào, ông ta là ai vậy?” Bên kia, Lý Tế Thế nhìn về phía Trương Thụy Bắc hỏi.

“Ông ta chính là Trương Thụy Bắc, chủ của phòng khám cổ truyền Thụy Bắc ngay đổi diện chúng ta.

Ngô Khánh Hào cười lúng túng.

“À, ông ta chính là Trương Thụy Bắc đấy à.” Lý Tế Thế chợt hiểu, sau đó lắc đầu, đội ngũ tặng biển hiệu tiếp tục bước đi.

Trương Thụy Bắc nhíu mày.


Lão già này gọi thẳng tên Ngô Khánh Hào, đó là ai vậy? “Anh Hào, vị này là ai vậy?” Trương Thụy Bắc vừa đi vừa hỏi.

“Vị này ấy à, thân phận to lắm, tấm biển này chính là do ông ấy kêu người ta làm.” Ngô Khánh Hào đáp.

Trương Thụy Bắc hít vào một hơi, hỏi: “Chẳng lẽ là ông trùm thương nghiệp nào đó từng uống thuốc ở phòng khám của tôi, hết bệnh rồi nên đến tặng biển cho tôi?” “Không phải không phải.” Ngô Khánh Hào lắc đầu nói: “Ông ấy chính là cụ Lý, được cả giới tây y và y học cổ truyền tôn sùng là ông lớn” “Cái gì?” Trương Thụy Bắc rúng động, hỏi: “Ông ấy chính là cụ Lý Tế Thế, thần y ở thủ đô sao?” “Đúng thế, chính là ông ấy.” Ngô Khánh Hào gật đầu.

“Ôi mẹ ơi!” Trương Thụy Bắc giật nảy mình, vội đi vòng sang bên cạnh Lý Tế Thế, cung kính nói: “Cụ Lý, xưa nay đã nghe tên ngài từ lâu, ngài là tiền bối, sao lại chạy tới Giang Thành tặng biển hiệu cho hậu bối vậy? Hậu bối không thừa nhận nổi, không thừa nhận nổi đâu.” “Tôi thấy ông thừa nhận nổi mà.” Lý Tế Thế cười gượng, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Song Trương Thụy Bắc lại đang mừng rỡ nên chẳng những không nhận thấy Lý Tế Thế bất mãn, ngược lại còn vuốt mấy sợi tóc trên trán, cười nói: “Vậy thì hậu bối chỉ có thể nói là được ngài cất nhắc quá
Khi đội ngũ tặng biển hiệu đến gần đám đông, Trương Thủy Đồng mừng rỡ ra mặt, vội kêu lên: “Tránh ra tránh ra, mau nhường đường, đừng ảnh hưởng ba tôi đón tấm biển phong thần.”
Đám đông lập tức nhường ra một con đường, chỉ còn Diệp Thiên và mấy cảnh sát đứng chính giữa.

“Cảnh sát, mau dẫn thắng phế vật này đi đi, cản đường quá” Trương Thủy Đồng mau chóng kêu lên.

“Đồ phế vật, mau cút đi!” Trương Thụy Bắc cũng hét vào mặt Diệp Thiên.

Nhưng không ngờ ông ta vừa dứt lời thì đã thấy Lý Tế Thế và Ngô Khánh Hào nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Thiên, đồng thời khom lưng, nói năm chữ bằng giọng điệu cung kính nhất: “Kính thưa Diệp thần y!”
Ngay sau đó là các bác sĩ cùng với đồng nghiệp trong giới y cổ truyền Giang Thành đều khom lưng, cung kính nói với Diệp Thiên: “Kính thưa Diệp thần y”
Tiếng kêu vang động đất trời.

Cha con Trương Thụy Bắc đứng ngây ra như thể bị sét đánh trúng, ngay cả đám đông chung quanh ngơ ngác, thậm chí đám cảnh sát đang định kéo Diệp Thiên đi cũng đưa mắt nhìn nhau.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? "Ừ." Diệp Thiên đáp lại bằng giọng thờ ơ: "Miễn lễ đi.

“Cảm ơn Diệp thần y”.

Truyện Dị Giới
Các ông lớn trong giới y học lúc này mới dám đứng thẳng lưng, làm đám đông vây xem trừng suýt lòi mắt.

Mãi tới giờ phút này, mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra tấm biển Thần Y Vô Song này là tặng cho Diệp Thiên chứ không phải là Trương Thụy Bắc.

“Cụ Lý, anh Hào, mọi người...!Có nhầm hay không...!Mà lại cung kính với thằng phế vật này vậy?” Trương Thụy Bắc khó tin nói.


Chát! Đáp lại Trương Thụy Bắc là một cái tát rõ kêu, cùng với tiếng phê phán của Lý Tế Thế: “Tôi đã nhịn ông rất lâu, không ngờ ông lại vô liêm sỉ đến mức dám gọi Diệp thần y là phế vật.

Nếu ông còn dám nói thêm một tiếng thì tôi bảo đảm, phòng khám cổ truyền Thụy Bắc của ông sẽ sập tiệm ngay tức khắc!” “Xin lỗi cụ Lý, xin lỗi cụ Lý?” Trương Thụy Bắc run lẩy bẩy.

Ông ta không hề nghi ngờ câu nói này, ông lớn trong giới y học như Lý Tế Thế thật sự có bản lĩnh khiến phòng khám Thụy Bắc phải đóng cửa.

“Nói xin lỗi với tôi làm gì? Nói với Diệp thần y ấy!” “Vâng vâng vâng” Trương Thụy Bắc gật đầu lia lịa, sau đó không tình nguyện nói: “Xin lỗi Diệp thần y” “Cút sang chỗ khác đi.” Diệp Thiên tức giận nói.

Trương Thụy Bắc giận mà không dám nói gì, đành phải xám xịt lùi sang bên cạnh.

Mà lúc này, Trương Thủy Đồng tiến lên khóc lóc nói: “Mấy người điên rồi hả? Tên phế vật này cùng trường đại học với tôi, hơn nữa còn là chồng trước của tôi, chẳng lẽ trình độ y thuật của anh ta thế nào tôi lại không biết hay sao? Thậm chí anh ta còn không thi đậu chứng chỉ hành nghề y.

Các ông bị mù hay sao mà gọi anh ta là thần y?” “Mặt mù là cô mới đúng! Nhìn rồng thành giun, cô sẽ sống trong nỗi hối hận vì đã đánh mất con rồng suốt đời!” Lý Tế Thế trừng Trương Thủy Đồng, sau đó vung tay lên.

Một người đàn ông trung niên lập tức tiến lên, đưa một xấp chứng chỉ cho Diệp Thiên: “Anh Thiên, chứng chỉ của anh đã được làm xong hết rồi, đều ở đây.”
Hai cha con Trương Thủy Đồng đều ngày người.

Đây chính là trưởng khoa của sở y tế.

Chẳng lẽ thằng phế vật Diệp Thiên này đã lội ngược dòng? “Cảm ơn.” Diệp Thiên nói rồi tiếp nhận chứng chỉ, đưa cho mấy cảnh sát.

Cảnh sát cầm đầu kiểm tra chứng chỉ hành nghề, sau đó trả lại cho Diệp Thiên: "Xin lỗi anh Thiên, chúng tôi đã quấy rầy anh rồi.”
Nói xong, mấy cảnh sát lập tức rời đi.

“Hai cha con các người có thấy đau mặt không?” Diệp Thiên lạnh lùng cười nhìn hai cha con Trương Thụy Bắc.

Trương Thụy Bắc đã không còn sức nói chuyện, Trương Thủy Đồng lại hỏi: “Rốt cuộc anh đã nịnh bợ ai mà có thể phối hợp với anh diễn hết vở kịch này vậy hả?”
Cô ta dám khẳng định những gì xảy ra sáng nay đều là một vở kịch đã được viết kịch bản từ trước, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là diễn viên chính mà thôi.

“Bởi vì Diệp thần y sở hữu y thuật siêu phàm có thể cải tử hoàn sinh.

Chúng tôi ngưỡng mộ và tôn sùng anh ấy nên mới giúp anh ấy vả mặt hai cha con các người.” Lý Tế Thế tức giận bất bình nói.

Cái gì? Cải tử hoàn sinh ư?
Mọi người đều kinh hãi.

Còn Tần Lâm Văn thì chợt suy nghĩ, mình có nên mời hàn đi khám xem có thể cứu được ông nội mình hay không đây?
Không được không được, hắn là người của Kim Thiện Hùng, không có khả năng sẽ cứu ông nội mình, có khi còn sẽ hại ông nội ấy chứ.


Để bảo đảm an toàn, mình đừng cho hắn ta đi thì tốt hơn, lỡ hẳn chẳng những hại chết ông nội mà còn của chị mình thì nửa đời sau sẽ không còn ai nuôi mình mất.

“Sao? Các người có hài lòng với câu trả lời của ông Lý không?” Diệp Thiên hỏi.

“Anh đừng vui mừng quá sớm, đừng cho rằng chút thủ đoạn đó có thể phá hủy nhà họ Trương!" Trương Thủy Đồng không phục nói.

“Chính cô đừng vui mừng quá sớm mới đúng.

Sau này chỉ có nhà họ Trương của cô khóc thôi." Diệp Thiên nói rồi nhìn Lý Tế Thế.

Lý Tế Thế ngầm hiểu, quay lại nhìn đối diện bên kia đường kêu to: "Mở cửa!
Thế là cửa cuốn ngay đổi diện bên kia đường được cuốn lên, chỉ thấy hai cửa hàng đã được làm thông, bên trong toàn là công nhân đang bận rộn trang hoàng nội thất.

“Đây là..” Con người trong mắt Trương Thụy Bắc co rụt, linh cảm chẳng lành quanh quẩn khắp người.

“Trong vòng mấy ngày thì có thể trang hoàn theo đúng yêu cầu của tôi?” Diệp Thiên hỏi.

“Trong vòng 3 ngày, bảo đảm sẽ hoàn thành trang hoàng." Lý Tế Thế đáp.

“Được, đến lúc đó các ông hãy tới phòng khám của tôi làm bác sĩ trợ lý, tôi sẽ dạy y thuật cho các ông” “Cảm ơn Diệp thần y! Cảm ơn Diệp thần y”
Lý Tế Thế và Ngô Khánh Hào đều mừng rỡ ra mặt.

Còn về bệnh viện làm chuyên gia gì nữa, phải ở lại đây làm công miễn phí cho Diệp thần y, học y thuật truyền đời của hắn mới đúng.

Chỉ cần học được chút đỉnh thôi, truyền lại cho con cháu mình cũng đủ để con cháu hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Còn Trương Thụy Bắc thì ngồi bệt xuống đất, sắc mặt như cha mẹ chết.

Nếu thắng chó này mở phòng khám ngay đổi diện phòng khám của mình, còn tìm bao nhiêu là danh y tới làm trợ lý thì chẳng khác nào cướp miếng cơm của mình, khiến mình không còn cháo húp!
Quả nhiên, Diệp Thiên nhìn Trương Thụy Bắc nói: “Ông Bắc à, sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi, làm ăn đối diện nhau thế này thì ông phải giảm giá đi, chứ lỡ không có ai đến chỗ ông khám bệnh mua thuốc thì đừng trách tôi giành miếng ăn của ông.

Nói xong, Diệp Thiên đưa cờ hiệu cho Lý Tế Thế, còn mình thì chắp tay sau lưng nghênh ngang rời đi.

Ai dè Diệp Thiên vừa đi thì một đám nhân viên trong sở giám định thuốc đã ùa vào phòng khám cổ truyền Thụy Bắc.

Trương Thụy Bắc quá phẫn nộ nên phun ra một búng máu.

Sao thằng chó này lại thù dai thể không biết..


— QUẢNG CÁO —