Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1322



Triệu Hùng nhìn Triệu Khải Nghĩa đang bị đình chỉ hơi thở, lẩm bẩm nói: 

“Chú, cháu sẽ không phụ lòng mong đợi của chú, nhưng cũng mong chú không để cháu thất vọng!”

Câu nói này chỉ có Trần Văn Sơn mới hiểu được. Trần Văn Sơn vỗ vỗ Triệu Hùng vai, an ủi: 

“Thiếu gia, thuận theo dòng chảy đi! Coi như có chút nhẹ nhàng, như vậy sẽ không phải chịu nhiều đau đớn!”

Triệu Hùng gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”

Triệu Hùng yêu cầu cử người trông nhà nơi Triệu Khải Nghĩa đang nằm, không ai được phép đến gần ngoại trừ anh ấy.

Ngã Nguyệt Đàm, toàn bộ “Quan Cảnh Đài” và “Quan Vịnh”, hoàn toàn nằm trong sự bảo vệ và phòng ngự, gần năm thước một trụ, mười bước một trụ. Ngoài ra có nhiều cao thủ như Nông Tuyền, Đồng Phủ, Tàn Kiếm Hồ A, Tiết Âm đóng quân ở đây, có thể ví như tường đồng vách sắt ở nơi này. Vào buổi tối, Trọng Ảnh, Lý Thanh Tịnh và con gái Triệu Dao Châu, còn có Văn Hải và Nông Tuyền, họ đều trở về. Triệu Hùng vào vai Trọng Ảnh, ngoại trừ Triệu Hùng, Trọng Ảnh, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Lý Thanh Tịnh và An Như ra, không ai biết, Triệu Hùng và Trọng Ảnh đang trao đổi thân phận. Ngay cả khi Triệu Hùng và Trọng Ảnh giả danh nhau, Lý Thanh Tịnh và An Như vẫn có thể phân biệt được. Xét cho cùng, một số chi tiết nhỏ trong cuộc sống, thói quen lối sống, những thứ này không thể giống một trăm phần trăm. Tuy nhiên, sau khi hai bên hoán đổi danh tính, họ luôn cảm thấy kỳ lạ khi đi ăn cùng nhau. Rốt cuộc Triệu Hùng muốn ngồi cùng An Như, còn Trọng Ảnh muốn ngồi cùng Lý Thanh Tịnh. Sau bữa tối, Triệu Hùng và Trọng Ảnh đồng thời vào phòng, họ khôi phục lại bộ mặt ban đầu của mình. Triệu Hùng hỏi Trọng Ảnh:

“Trọng Ảnh, thấy thế nào? Cậu đi cùng với Tiết Song Nhi, hội trưởng Hùng, Diệp Tất và không bị họ phát hiện phải không?”

“Tất nhiên là không rồi! Nhưng, Tiết Song Nhi lúc nào cũng pha trò quá đáng như vậy khiến tôi cảm thấy khó chịu! Tôi thấy Tiết Song Nhi đang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, không biết liệu cô ấy có nhận thấy sai sót nào không?”

Triệu Hùng cười nói: 

“Nếu tiếp xúc lâu với Tiết Song Nhi, nhất định sẽ bị Tiết Song Nhi nhìn thấu. Bởi vì Tiết Song Nhi biết tôi có thể cải trang giả dạng người khác.”

Triệu Hùng vỗ vai Trọng Ảnh nói:

“Nhưng không sao, dù Tiết Song Nhi có phát hiện ra thì cũng không sao! Đến lúc đó cậu có thể nói thật. Trọng Ảnh, tôi đi về phòng cùng Thanh Tịnh đây! Lần tới, cậu vất vả rồi!”

“Đừng lo lắng! Tôi nhất định sẽ giữ chân cậu lại. Tiểu tử như cậu đừng có làm bậy, cậu nhất định phải về đúng giờ dự đám cưới của tôi với An Như.”

“Nhất định!”

Triệu Hùng đưa tay ra, Trọng Ảnh mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Triệu Hùng. Hai người bắt tay nhau, chạm vai nhau và mỉm cười sảng khoái. Sau khi trở lại phòng ngủ, Triệu Hùng nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đang thu dọn hành lý. Nhìn quần áo được gấp gọn gàng, Triệu Hùng không khỏi xúc động. Anh cảm thấy rất có lỗi với Lý Thanh Tịnh, hai người đang sống một cuộc sống hạnh phúc nhưng lại tất bật lo toan việc gia đình. Giờ đây, Lý Thanh Tịnh lại đang mang thai, vừa phải xoay sở tình hình chung cho anh vừa phải quản lý công ty riêng. Triệu Hùng từ phía sau ôm chặt lấy Lý Thanh Tịnh.

“Nào, Triệu Hùng, anh đừng làm phiền em, để em gấp xong đống quần áo này đã.”

“Thanh Tịnh, anh không cần mang theo nhiều quần áo như vậy, chỉ cần mang theo khoảng hai cái là được rồi.” Triệu Hùng nới lỏng cánh tay. Lý Thanh Tịnh vừa gấp quần áo vừa nói:

“Như vậy làm sao được, Mọi người ở đó vẫn là đầu mùa xuân, nhiệt độ ở Vân Hương là hai mươi bốn mươi độ. Ở đấy mùa xuân vẫn có mưa, em đã chuẩn bị cho anh hai chiếc ô, anh có thể đưa cho Hoa Di và Nhóc Kỳ!”

Thanh Tịnh gấp chiếc áo cuối cùng và đặt nó vào trong vali. Lý Thanh Tịnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Triệu Hùng đang điên cuồng nhìn cô.

Cô sờ sờ mặt khó hiểu hỏi: “Triệu Hùng, anh nhìn cái gì vậy? Trên mặt em có cái gì sao?”

Triệu Hùng đưa tay ra, ôm lấy thân hình đầy đặn của bà xã Lý Thanh Tịnh trong tay. Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh đỏ bừng ngại ngùng:

“Lần này anh đi còn mang theo một đám người, cả phụ nữ và trẻ em, ngoài việc bảo vệ họ, anh cũng phải bảo vệ chính mình nữa nhé!”

Triệu Hùng cúi đầu hôn lên gò má trơn bóng của Lý Thanh Tịnh, nói: 

“Đừng lo lắng! Anh sẽ tự bảo vệ chính mình. Còn em đang mang thai lại còn phải giúp anh kiểm soát tình hình, thật khó cho em quá!”

Lý Thanh Tịnh xoay người, vòng tay qua cổ Triệu Hùng. Hai người mặt đối mặt. Họ nhìn nhau khoảng cách chỉ bằng một cái nắm tay, có thể nghe thấy nhịp tim của nhau!”

Triệu Hùng vừa muốn nói thì một đôi môi mềm mại đã hôn anh ấy. Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng trên môi dính đầy vết son, cười nắc nẻ, vươn tay rút khăn giấy lau cho Triệu Hùng. Triệu Hùng ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Lý Thanh Tịnh, thật lâu không muốn buông ra.  

“Đúng rồi, em quên không hỏi anh, chú thế nào rồi?” Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng ánh mắt luống cuống, lo lắng nhìn cô, cô lại lớn tiếng hỏi. Vì vậy, Triệu Hùng giải thích ngắn gọn Lý Thanh Tịnh biết đã xảy ra chuyện gì. Khi Lý Thanh Tịnh nghe tin Triệu Khải Nghĩa bị Triệu Hùng đưa đến “Ngã Nguyệt Đàm”, đang ở trạng thái chết giả vờ. Còn vài người của Tây Giao thì bị Triệu Hùng và Tiết Âm g iết chết. Cô cảm thấy choáng váng!

“Ý anh là hiện tại thế lực của Tây Giao ở Hải Phòng gần như đã giải quyết xong rồi?”

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Đúng! Anh đã cố tình để lại một vài nhân chứng sống, để họ truyền miệng câu chuyện Dương Hưng đột nhập vào Hoàng cung Đầm Kim để cứu người. Mặc dù thủ đoạn này có thể không hiệu quả nhưng anh nghĩ có thể gây nên sự nghi ngờ lẫn nhau giữa Hoàng Long và Tây Giao.”

“Vậy anh nói với Hùng Huy Khang, khi nào có thời gian, em sẽ đến thăm chú!”

Triệu Hùng khẽ gật đầu: “Ừm!”

“Thanh Tịnh, sau khi anh rời đi. Anh sẽ về Hải Phòng xử lý nốt công việc rồi sẽ cố gắng trở lại sớm trong vòng một tháng.”

“Vâng! Em cũng hy vọng rằng anh có thể tìm ra thuốc giải độc càng sớm càng tốt. Em cảm thấy lo lắng và luôn có linh cảm như có điều gì đó sắp xảy ra.”

“Em đừng lo lắng, chỉ cần anh tới Hải Phòng đã có Trọng Ảnh, Trần Văn Sơn cũng như Nông Tuyền giúp đỡ. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đúng rồi, Khổng Côn Bằng cũng ở gần đó. Anh thấy ông ấy có vẻ đang đột phá thần bảng. Một khi Khổng Côn Bằng đột phá căn cứ tu luyện cả thần bảng thì thực lực của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều.”

Lý Thanh Tịnh thì thào:

“Anh, đừng quá tin tưởng vào Khổng Côn Bằng. Anh đừng quên, anh đang là người xếp thứ hai trong danh sách. Khổng Côn Bằng cho rằng trong mười năm nữa, anh có thể bứt phá khỏi bảng xếp hạng hàng đầu để trở thành thần bảng và trở thành bậc thầy thần bảng trẻ tuổi nhất. Muốn trở nên sắt đá phải tự bản thân mình rèn luyện, đừng luôn nghĩ đến việc có thể dựa dẫm vào người khác!”

“Anh biết rồi! em xem mỗi ngày anh đều luyện võ công, không dám ngừng nghỉ, có vợ ở đây, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo lời vợ.”

Triệu Hùng ôm chặt Lý Thanh Tịnh, nói nhỏ bên tai Lý Thanh Tịnh: 

“Thanh Tịnh, lần này anh trở lại em cũng đã trải qua bốn tháng đầu thai kỳ khó khăn. Khi đó, không còn lý do nào để ngăn cản việc chúng ta ở bên nhau, phải không?”

Lý Thanh Tịnh gõ nhẹ ngón tay lên đầu Triệu Hùng, nói:

“Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ vậy, chẳng lẽ anh không thể sống nếu thiếu thứ đó sao?”