Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1414



Cốc cốc cốc.

Triệu Hùng đang trầm tư thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Nghe được tiếng gõ cửa có tiết tấu, Triệu Hùng biết ngay là Hoa Di đang gõ cửa.

Sau khi anh mở cửa ra thì gọi Hoa Di một tiếng: "Chị Hoa."

Hoa Di biết Triệu Hùng tránh ở trong phòng, là đang liên lạc với Lý Thanh Tịnh. Nhưng thấy vẻ mặt của anh có chút không thích hợp, sau khi cô ấy vào phòng thì thuận tay đóng cửa lại.

"Làm sao vậy, cãi nhau với Thanh Tịnh hả?" Trong mắt Hoa Di lộ ra vẻ nghi ngờ, cô ấy hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc đầu, lại cầm lấy một điếu thuốc một lần nữa, châm lửa lên. Anh híp mắt lại rồi nói: "Bố em đã xảy ra chuyện rồi, em phải mau chóng chạy tới Thành phố Đà Lạt. Chị Hoa, chị dẫn theo đám người Triệu Hiền, Ngọc Kỳ cùng với Triệu Niệm về Hải Phòng trước đi."

Hoa Di chấn động, cô ấy gấp giọng truy hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thế là, Triệu Hùng kể lại qua loa chuyện cho Hoa Di nghe.

Sau khi Hoa Di nghe chuyện Triệu Hùng kể xong thì cô ấy bị cả kinh mà trợn mắt há hốc mồm.

Triệu Khải Thời đã bị chôn ở dưới hang động kín chín ngày rồi, cơ hội còn sống sót rất xa vời.

"Triệu Hùng, không phải em nói Hỏa Tiêu Đà Lạt có người của nhà họ Lưu đang trông coi sao? Bọn họ nhất định là đang vừa tìm kiếm bố em, vừa đợi em mắc câu." Hoa Di nói.

"Em biết." 

Triệu Hùng gật đầu: "Nhưng lần này em bắt buộc phải đi."

"Vậy chị ở lại giúp em. Để Ngọc Kỳ dẫn theo Triệu Hân và Triệu Niệm trở về đi."

"Không được." 

Triệu Hùng lắc đầu, anh nói: "Mọi người ở lại, sẽ chỉ làm cho em phân tán lực chú ý mà thôi. Chị Hoa, lần này nghe em, mọi người rời đi cùng nhau, xuống máy bay ở thành phố Vinh, em bảo Thanh Tịnh phái người đến đón mọi người."

"Nhưng còn em..."

Triệu Hùng cắt ngang lời nói của Hoa Di, anh nói: "Yên tâm đi. Em sẽ không có việc gì đâu."

Hoa Di thấy thần sắc của Triệu Hùng kiên định, cô ấy biết có khuyên thế nào đi nữa thì cũng chẳng thấm vào đâu. Đúng như lời Triệu Hùng đã nói, ở lại sẽ chỉ làm liên lụy anh thôi.

Hành động lần này của Triệu Hùng thật sự rất nguy hiểm, căn bản không phải kiểu người có võ công thấp kém như Hoa Di này có thể trợ giúp được. Muốn giúp thì cũng chỉ có thể làm trở ngại mà thôi.

"Được rồi." 

Hoa Di thở dài, cô ấy dặn dò Triệu Hùng: "Vậy em ngàn vạn lần phải cẩn thận đó."

"Đúng rồi, vậy cô Kim Châu thì phải làm sao đây? Để cô ta theo chúng ta cùng trở về Hải Phòng, hay là đi cùng với em đây?" Hoa Di nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng suy nghĩ, anh nói: "Để cho cô ấy đi theo mọi người về Hải Phòng trước đi. Lần này cô ấy theo chúng ta ra đây, chủ yếu là điều tra nguyên nhân của thuật tĩnh của nhà họ Triệu, cùng với tìm kiếm em gái của cô ấy Ngân Châu đã mất tích. Đi theo em rất nguy hiểm."

"Vậy một lát nữa chị đến phòng của Kim Châu rồi nói với cô ấy."

"Cũng được. Vậy nhờ chị Hoa rồi."

Hoa Di "Ừ" một tiếng, cô ấy nói với Triệu Hùng: "Bây giờ chị phải đi tìm cô Kim Châu và Ngọc Kỳ để nói về chuyện này, em nhất định có chuyện thì phải nói với Triệu Hiền và Triệu Niệm đó. Bọn họ trở về phòng rồi, một lát nữa em trực tiếp đi đi." 

Nói xong, cô ấy xoay người rời khỏi phòng của Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng hút thuốc xong thì anh đi đến phòng nghỉ của em gái Triệu Hiền và Triệu Niệm.

"Anh Hùng, sao anh lại bày ra bộ dạng tràn đầy tâm sự như thế kia?" Triệu Hiền hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng miễn cưỡng cười, anh nói: "Triệu Hiền, ngày mai sau khi trở về thành phố Hải Vân, anh sẽ lâp tức sắp xếp máy bay cho mọi người trở về Hải Phòng."

"Anh Hùng, lời này của anh là có ý gì? Anh không cùng trở về với bọn em sao?" Triệu Hiền nhạy cảm hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu, anh nói: "Trước thì anh không quay về, còn có chút chuyện phải làm nữa, qua một đoạn thời gian nữa anh sẽ trở về."

Triệu Hiền thấy Triệu Hùng nói chuyện với mình mà cứ che giấu, cô nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Anh Hùng, có phải anh có chuyện gì đó giấu em đúng không?"

"Anh giấu em làm cái gì chứ."

"Nhưng rốt cuộc là anh phải ở lại làm cái gì chứ?"

Triệu Hùng nói cho có lệ: "Triệu Hiền, em cũng biết nhà họ Lưu ở Nha Trang đang khống chế tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu để đối phó với công ty của anh, anh bắt buộc phải đi tìm thêm mấy trợ thủ giúp đỡ nữa thì mới được."

Triệu Khải Thời đúng là bởi vì bảo vệ Triệu Hiền nên mới cam tâm tình nguyện giao ra bức “Tàng bảo đồ” giả của nhà họ Triệu cho Lưu Vũ Tiến.

Có thể nói, lần này Triệu Khải Thời đã tin chắc mẩm rằng mình sẽ chết.

Lỡ như để cho Triệu Hiền biết được Triệu Khải Thời bị vùi lấp dưới lớp đá vụn ở Hỏa Tiêu "Đà Lạt", Triệu Hiền nhất định là sẽ đi cùng với anh đến Hỏa Tiêu Đà Lạt. Cho nên, Triệu Hùng mới không thể nói sự thật cho người em họ Triệu Hiền này biết được.

"Triệu Hiền, em phải chăm sóc cho Triệu Niệm thật tốt. Nghe lời, trở về Hải Phòng chờ anh." Triệu Hùng kéo lực chú ý chuyển dời lên trên người Triệu Niệm.

Triệu Hiền có tính cảnh giác rất mạnh, cô hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, bác cả đã bị Lưu Vũ Tiến đưa đi tới nhà họ Lưu ở Nha Trang rồi, chẳng lẽ anh không đi cứu bác cả sao?"

"Cứu thì chắc chắn là phải cứu, nhưng không thể làm việc lỗ mãng được. Chuyến này anh đi, đúng là muốn nhờ bạn bè tìm hiểu về tin tức của ba anh một chút." Triệu Hùng giải thích.

Triệu Hiền vừa nghe thấy thế, lúc này cô mới yên tâm. Cô ôm lấy cánh tay của Triệu Hùng nói: "Anh Hùng, bác cả là bởi vì em nên mới bị tên súc sinh Lưu Vũ Tiến kia bắt đi, anh nhất định phải nghĩ biện pháp cứu bác cả về nha.”

"Yên tâm đi. Trong lòng anh còn lo lắng hơn em, chuyện này cứ giao cho anh đi." Triệu Hùng nói.

Sau khi trấn an Triệu Hiền xong, Triệu Hùng thấy em gái mình Triệu Niệm ngồi ở trên giường, yên lặng ch ảy nước mắt.

"Triệu Niệm, em làm sao vậy?" Triệu Hùng khó hiểu hỏi cô ấy.

Triệu Niệm lau nước mắt trên mặt mình, cô ấy nói: "Anh ơi, em nhớ bố mẹ. Khi nào thì em mới có thể được nhìn thấy bọn họ chứ?"

Triệu Hùng và Triệu Hiền liếc mắt nhìn nhau, Triệu Hiền lên tiếng trấn an Triệu Niệm: "Niệm, lần này anh Hùng ở lại đây, chính là muốn dẫn bố của em đến gặp em đó."

"Thật vậy sao? Mọi người sẽ không lừa em chứ?"

"Đương nhiên là không rồi."

Triệu Niệm suy nghĩ rồi nói: "Được. Em sẽ tin mọi người một lần. Nếu mọi người mà lừa em, mũi sẽ phình to ra đó."

Triệu Hùng và Triệu Hiền nghe xong lời nói ngây thơ của Triệu Niệm, cả hai đồng thời nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng lại thuê một chiếc xe, anh và Hoa Di đều tự lái một chiếc, ước chừng khoảng giữa trưa thì đi đến thành phố Hải Vân.

Chuyện đám người Hoa Di, Triệu Hiền trở về Hải Phòng, Triệu Hùng đã sắp xếp xong hết rồi, máy bay sẽ bay vào buổi tối.

Tuy trong lòng Triệu Hùng nóng như lửa đốt, nhưng anh vẫn kiên trì tiễn đám người Hoa Di đi, rồi lại đi đến thành phố Đà Lạt.

Sau khi trở lại thành phố Hải Vân, người vui mừng hưng phấn nhất, chính là Lạc Vinh.

Lạc Vinh cứ luôn mời đoàn người Triệu Hùng đến nhà anh ta làm khách mãi.

Nếu không phải anh ta gặp được Triệu Hùng và Hoa Di ở trong thung lũng Dược vương thì cái mạng này của Lạc Vinh xem như là đã giao cho thung lũng Dược vương luôn rồi.

Thấy thời gian vẫn còn kịp, Triệu Hùng bèn gật đầu đồng ý lời mời của Lạc Vinh.

Lạc Vinh thấy Triệu Hùng đã đồng ý rồi thì hết sức vui mừng.

Sau khi đến trước cửa nhà, xe vừa mới dừng lại xong thì Lạc Vinh đã vội vàng mở cửa xe ra, vọt vào trong sân của nhà. Cao giọng hô lên về phía trong nhà: "Bà xã. Bà xã. Anh đã về rồi."

Trong mấy ngày mà Lạc Vinh đến thung lũng Dược vương này, Phương Ái Như vẫn luôn chờ đợi tin tức của Lạc Vinh.

Lạc Vinh đi đến thung lũng Dược vương hái thuốc, có thể nói là việc này hết sức ngu hiểm, dùng cửu tử nhất sinh để hình dung cũng không quá chút nào. 

Lúc trước, Phương Ái Như không tin chuyện thắp hương bái Phật gì hết. Nhưng trong khoảng thời gian Lạc Vinh đi đến thung lũng Dược vương này, mỗi ngày cô ấy đều kiên trì dâng hương cầu khấn, tụng kinh niệm phật.

Nghe giọng nói của Lạc Vinh, Mai Nhi lắc lắc cánh tay của Phương Ái Như, hưng phấn nói: "Mẹ ơi, là bố. Là bố đã trở về rồi."

Phương Ái Như kéo con gái Mai Nhi chạy ra ngoài từ trong phòng.

Sau khi nhìn thấy Lạc Vinh, cô ấy trực tiếp buông cánh tay con gái ra mà nhào tới.

Lạc Vinh gắt gao ôm chặt lấy vợ mình Phương Ái Như, anh ta kích động nói: "Ái Như, sau này chúng ta sẽ không còn nghèo khó nữa rồi. Anh hái được dược liệu rồi, nhà chúng ta sắp phát đạt rồi."