Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1466



Niếp Cửu Long chủ động giơ tay ra với Triệu Hùng, nhưng vẻ mặt của Triệu Hùng lại bất động, anh lạnh giọng nói: “Thì ra là ông chủ Niếp.”

Niếp Cửu Long thấy Triệu Hùng không nể mặt mũi của mình thì hơi nở nụ cười ngượng ngùng.

Tiếp theo đó Dương Hưng lại giới thiệu: “Đây là ông chủ An của tỉnh S, tên là An Đình Vinh.”

Triệu Hùng quan sát cái người An Đình Vinh này, từ giữa lông mày có thể nhìn là được mấy phần giống nhau của An Như, anh không kìm được cười lạnh: “Ồ, tất cả mọi người đều ở đây à!”

An Đình Vinh trừng mắt nhìn Triệu Hùng,  vì có Viên Gia Lương với Dương Hưng ở đây cho nên không làm ra mấy hành động thất lễ.

Kể từ khi An Duy tới đồn cảnh sát kiện Triệu Hùng thì nhà học Niếp và nhà họ An ở thành phố S dường như đã rất suy sụp. Thì ra là vì muốn mở thế lực cho nên mới mời Viên Gia Lương hội trưởng hội thương hội khu vực phía Bắc tới đây.

Dương Hưng lại giới thiệu thêm hai người nữa,đều là bè phái của Viên Gia Lương, là thành viên của hội thương hội.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ thì Viên Gia Lương căn dặn người phục vụ phòng bao bắt đầu dâng trà lên, sau đó bảo phục vụ đem lên hai bình rượu mao đài.

Phục vụ của phòng bao còn cho rằng đây là khách quý do Triệu Hùng mời tới. Cho nên cẩn thận tỉ mỉ rót cho mỗi người một ly đầy.

Viên Gia Lương nói với Triệu Hùng: “Hội trưởng Triệu, thương hội Hải Phòng phát triển cũng không tồi nhỉ! Chỉ là, sao tôi lại nghe nói anh sai người giết một tên thầy giáo tên là Mạnh tài Triết gì đó?”

Triệu Hùng nhướng mày nhìn Viên Gia Lương và nói: “Hội trưởng Viên, chẳng nhẽ ông không xem báo ngày hôm nay à? Tôi đã thông báo với tất cả dân chúng là Mạnh Tài Triết chết là do bị một tên sát thủ chuyên nghiệp giết, không hề liên quan tới tôi.”

“Nhưng mà tôi nghe nói, anh là vì em vợ của mình cho nên mới giết Mạnh Tài Triết?”

‘Hội trưởng Viên, hôm nay ông mời tôi tới đây chính là vì muốn nói chuyện này với tôi à?”

Viên Gia Lương thấy Triệu Hùng tức giận thì lập  tức hòa giải, cười nói: “Tất nhiên là tôi không tin vào mấy cái tin đồn này rồi. Tin đồn chỉ dừng lại ở những người sáng suốt thôi. Chỉ cần chuyện này không phải do hội trưởng Triệu làm thì tôi tin hội trưởng Triệu sẽ vô tội thôi.”

‘Chỉ là...”

Triệu Hùng thấy bộ dạng ngập ngừng không nói luôn của Viên Gia Lương thì anh hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là tôi nghe nói An Như con gái của ông chủ An có hôn ước với con trai của ông chủ Niếp. Nhưng cô ấy lại đào hôn đi tới Hải Phòng ở cùng với một người tên là Trọng Ảnh. Mà người tên là Trọng Ảnh đó là anh em thân thiết của hội trưởng Triệu  có đúng không?”

“Đúng vậy!” Triệu Hùng gật đầu.

Viên Gia Lương lại nói:”Thực ra lần này tôi đến Hải Phòng là để khuyên mọi người.  Mọi người đều là người của hội thương hội khu vực phía Bắc, chỉ có cùng nhau đồng tâm hợp lực thì mới có thể khiến nền kinh tế phía Bắc tăng cao. Nếu như mọi người đấu đá lẫn nhau thì chỉ khiến người ngoài cười chê thôi. Chắc hội trưởng Triệu sẽ không vì một người con gái mà không màng đến đại cục chứ?”

‘Hội trưởng Viên, tôi có điều phải nói rõ với ông. An Như là người phụ nữ của anh em tôi! Cô ấy và Trọng Ảnh sắp kết hôn rồi, và hai người cũng đã đăng ký kết hôn rồi, đã trở thành vợ chồng hợp pháp. Với lại hôn ước mà các người nói chỉ là hôn ước trên đầu môi mà thôi. Trên pháp luật không có hiệu quả. Cho  nên tôi tất nhiên sẽ đứng về phía luật sư.”

“Bịch...”

Niếp Cửu Long vỗ mặt bàn tức giận nói với Triệu Hùng: “Tên họ Triệu kia, nếu như cậu cứ cố tình bảo vệ tên Trọng Ảnh kia thì đừng trách nhà họ Niếp chúng tôi không khách sáo với cậu.”

Viên Gia Lương vẫy tay biểu thì Niếp Cửu Long không nên kích động.

Viên Gia Lương thấy trên bàn cũng đã bày ra mấy món ăn rồi, ông ta nâng rượu lên nói: “Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt hội trưởng Triệu cho nên chúng ta không nói tới những chuyện này nữa, cùng nhau vui vẻ uống mấy ly nào. Hội trưởng Triệu tuổi còn trẻ mà đã làm hội trưởng thương hội Hải Phòng, tiền đồ về sau càng rộng mở! Nào, hội trưởng Triệu, tôi mời anh một ly!”

Triệu Hùng vừa mới nâng ly lên thì Viên Gia Lương đã đưa ly rượu lên miệng uống hết sạch.

Còn chưa cụm ly mà Viên Gia Lượng đã uống hết rượu rồi, rõ ràng là không để Triệu Hùng vào trong mắt.

Bàn tay đang cầm rượu của Triệu Hùng để trong không khí, uống cũng không được mà không uống cũng không được, khiến anh có chút ngại ngùng.

Vân Nhã thấy thế liền giải vây cho Triệu Hùng: “Hội trưởng Triệu, ly này tôi mời anh!”

Triệu Hùng phẩy tay với Vân Nhã, anh nhìn Viên Gia Lương và lạnh giọng nói: “Hội trưởng Viên, tôi tôn trọng ông là hội trưởng thương hội liên hợp phía Bắc nên mới đồng ý tới đây. Nhưng nếu ông không tôn trong thôi thì thật ngại quá, rượu này tôi không có hứng thú uống.” Nói xong anh đổ xuống xuống mặt bàn trước mặt Viên Gia Lương.

Viên Gia Lương vội vàng lùi người về sau ghế nếu không sẽ bị rượu đổ làm ướt người.

“Triệu Hùng, anh...”

Triệu Hùng đứng thẳng người dậy sau đó trừng mắt với Viên  Gia Lương: “Hãy nhớ rõ nơi này là Hải Phòng. Tôi mặc kệ ông là hội trưởng của nơi nào. Nếu là rồng thì nằm xuống còn nếu là hổ thì phải quỳ xuống chân tôi. Là ông mời tôi tới đây trước, nhưng lại muốn ra mặt cho nhà họ Niếp và nhà họ An. Nếu như không sợ con đường sự nghiệp của mình bị phá hỏng thì các người cứ động vào tôi đi.”

“Chúng ta đi!” Triệu Hùng nói với Vân Nhã và Thẩm Tường Thiên.

Vân Nhã và Thẩm Tường Thiên đi theo sau rời khỏi phòng bao.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn Thanh Hùng thì người quản lý đi về phía Triệu Hùng. Người đó cẩn thận hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu, khách ở trong phòng bao đó có miễn phí không ạ?”

“Không miễn. Một đồng cũng không khuyến mãi, tiền lẻ cũng phải tính.” Triệu Hùng tức giận nói.

Vân Nhã cười to, cô ta nói với Triệu Hùng: “Đám người ở trong phòng đó toàn là các ông chủ lớn, người ta cũng không thiếu tiền ăn một bữa cơm.”

“Hừ! Đám người khốn nạn này cho rằng mình là ai.”

Thẩm Tường Thiên biết mối quan hệ của Triệu Hùng và Vân Nhã rất hòa hợp cho nên không muốn ở lại là bóng đèn nữa, ông ta thức thời nói với Triệu Hùng: “Hội trưởng Triệu, tôi còn có việc tôi đi trước đây.

‘Ừm, ông đi thong thả nhé. Nếu như nhà họ Thẩm có chuyện gì thì phải thông báo với tôi luôn đấy.”

Thẩm Tường Thiên đồng ý sau đó xoay người đi tới lấy xe rời đi.

Vân Nhã nói với Triệu Hùng: “Đừng tức giận nữa! Tôi đưa anh đi giải tỏa tâm trạng.”

“Đi đâu.” Triệu Hùng nhìn Vân Nhã và hỏi.

Vân Nhã nói: “Anh cứ đi theo tôi.

sau khi hai người tự lên xe của mình, thì Triệu Hùng lái xe đi theo sao Vân Nhã. Sau đó đi tới trung tâm mua sắm Tần Uyển.

Triệu Hùng rất bất ngờ không ngờ rằng Vẫn Nhã sẽ dẫn mình tới đây.

“Vân Nhã, cô đưa tôi tới đây làm gì” Triệu Hùng không hiểu hỏi cô ta.

Vân Nhã cười hì hì nói: “Lúc ban đầu anh vì muốn giữ lại được trung tâm mua sắm Tần Uyển này cho nên không ngần ngại chiến đấu với tập đoàn Khải Thời. Chẳng qua là vì muốn tưởng niệm mẹ mình! Tới đây rồi chẳng phải tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều hay sao?”

Sự thật đúng là như thế.

Sau khi nhìn thấy mấy chữ trung tâm mua sắm Tần Uyển thì sự tức giận trong lòng Triệu Hùng dần tan biến, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Tới đây quả thực rất có hiệu quả bình ổn tâm trạng.

Vân Nhã chỉ vào vòng đu quay của trung tâm thương mại và nói: “Đây là đu quay mới được lắp đặt. Không thể không nói, người quản lý trung tâm thương mại này của anh rất có đầu óc!  Tôi dẫn anh đi ngồi đu quay! Từ đu quay nhìn xuống thành phố, sẽ khiến tâm trạng anh thoải mái hơn rất nhiều.”

“Ngồi đu quay? Chỉ có trẻ con mới ngồi mấy cái đó, tôi lớn rồi.”

“Ngồi đu quay còn phân ra lớn với nhỏ à?” Vân Nhã giơ tay ra nắm lấy tay của Triệu Hùng và nói: “Đi, chúng ta cùng ngồi.”

“Này, tôi...”

Triệu Hùng nắm lấy cổ tay của Triệu Hùng, vốn dĩ muốn buông ra nhưng mà không ngờ rằng tay của Vân Nhã nắm rất chặt, cô ta sợ rằng anh sẽ buông ra.

“Cho dù là bạn bè, thì chắc là nắm tay cũng không quá đáng nhỉ.” Triệu Hùng tự nhủ trong lòng.

Mấy ngày liền phiền muộn cho nên tâm trạng của Triệu Hùng quả thật không tốt cho lắm cho nên anh cũng muốn giải tỏa tâm trạng một chút cho nên mặc kệ  để Vân Nhã dẫn mình vào trong khu đu quay.