Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1471



Ban đầu quân sư và Lãnh Ngạo định đến mời Triệu Hùng đi Đông Á, nhưng Triệu Hùng vì chuyện ở Hải Phòng mà tạm thời không có thời gian, cho nên đã khéo léo từ chối.

Quân sư tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao thì Triệu Hùng cũng đã cưới vợ và bắt đầu xây dựng cơ nghiệp.

Ở Hải Phòng, Triệu Hùng có không ít của cải, các phương tiện truyền thông cũng không ngừng đưa tin về công ty của anh, có thể nói là một thời điểm chính trị vô cùng rối ren.

Tuy nhiên, chuyến đi lần này của quân sư và Lãnh Ngạo đến Đông Á chắc chắn rất nguy hiểm. Mặc dù bản lĩnh của Lãnh Ngạo không tồi, nhưng Triệu Hùng đã từng thấy qua màn trình diễn võ thuật của ông cụ Khổng khi thăng cấp lên hàng “Thần bảng” nên mới hiểu rõ cái gì gọi là “núi cao còn có núi cao hơn”.

“Quân sư, ngay cả người lợi hại như sư phụ tôi mà cũng mất tích. Chuyến đi đến Đông Á lần này của hai người nhất định phải chú ý an toàn. Nếu cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng. Triệu Hùng tôi dù có phải vượt lửa vượt sông cũng nhất định không bao giờ từ chối!”

Nhìn thấy dáng vẻ dõng dạc của Triệu Hùng, quân sư híp mắt mỉm cười, gật đầu nói: “Yên tâm đi! Nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ báo cho anh. Sư phụ của anh quả thực không nhìn nhầm người, vẫn luôn nói anh là người có thể bồi dưỡng, tiếc nuối duy nhất của ông ấy chính là không đem hết tất cả kỹ năng và kiến thức của mình truyền lại cho anh.”

“Ông ấy chịu làm người thầy khai sáng cho tôi, tôi đã rất cảm kích rồi!” Triệu Hùng nhìn quân sư hỏi: “Khi nào thì các người rời đi?”

“Ngày mai! Hôm nay sẽ nghỉ tại Hải Phòng một ngày, sớm mai lên máy bay đi tỉnh Thanh Hóa.”

“Hai người đã đặt vé máy bay chưa?”

“Vẫn chưa!”

“Vậy để tôi nhờ người đặt vé giúp!”

Triệu Hùng gọi thư ký Liên Hoa vào và nhờ cô ấy đặt giúp hai tấm vé đi Đông Á. Sau đó, lại sắp xếp một vài lịch trình để tiếp đón quân sư và Lãnh Ngạo, nói là giúp hai người đón gió tẩy trần.

Sau khi quân sư và Lãnh Ngạo bị người của “Tập đoàn Hùng Quang” đưa đi, trước tiên Triệu Hùng nói với vợ mình là Lý Thanh Tịnh và Kiều Thị Thúy từ Hội Liên Hiệp Công Thương tin tức về việc “Sát thủ Lí” đã sa lưới.

Lý Thanh Tịnh nghe vậy rất vui mừng, không nghĩ tới người của “Liêu Minh” lại có thể bắt được “Sát thủ Lí”. Đây quả thực là một niềm vui bất ngờ đáng kinh ngạc!

Cũng do “Sát thủ Lí” này quá xui xẻo, lại đi cướp ngay chiếc xe của quân sư và Lãnh Ngạo.

Sát thủ Lí đã nhìn trúng chiếc xe mà Lãnh Ngạo điều khiển, xe Jeep Đông Phong.

Chúng hiếm khi được bán trên thị trường, hơn nữa giá cả còn vô cùng đắt đỏ.

Nếu sở hữu chiếc xe với khả năng chống đạn này trong tay, dùng nó để chạy trốn là không gì tốt bằng. Chỉ không ngờ tới lần này đụng phải sát tinh Lãnh Ngạo.

Vào buổi tối, tại Thanh Hùng.

Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và những người khác đến dùng bữa cùng quân sư và Lãnh Ngạo.

Lúc trước khi Triệu Hùng gặp nạn ở Quý Châu, chính quân sư đã phái Lãnh Ngạo đến dẫn dắt mọi người, giúp Triệu Hùng giải quyết khủng hoảng. Mọi người với Lãnh Ngạo cũng là người quen, chỉ có cô gái gọi “quân sư” này là chưa từng thấy mặt.

Khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy “quân sư”, dáng vẻ mạnh mẽ và hiên ngang này vừa nhìn đã thấy giống một nữ quân nhân xuất ngũ.

Lý Thanh Tịnh rất hâm mộ những cô gái tham gia quân ngũ, bởi cô cảm thấy đây thực sự không phải chuyện những người phụ nữ bình thường có thể làm.

“Quân sư, có phải cô đã từng là quân nhân đúng không?” Lý Thanh Tịnh ngồi bên cạnh quân sư, tò mò cùng cô ấy bắt chuyện.

Quân sư mỉm cười gật đầu, nói: “Đã từng, nhưng giờ tôi xuất ngũ rồi!”

“Tôi rất hâm mộ cô đấy! Không phải người phụ nữ nào cũng có thể yêu trang bị mà không cần trang sức.”

“Từ nhỏ tôi đã thích trở thành một người lính, người trong nhà cũng ủng hộ tôi làm quân nhân! Nhưng cô Lý, thật ra tôi mới là người hâm mộ cô đấy!”

“Hâm mộ tôi?” Trong mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô hâm mộ tôi ở cái gì?”

Một chút cô đơn thoáng hiện lên trên gương mặt quân sư, cô ấy nói: “Chỗ dựa lớn nhất của phụ nữ, tốt hơn hết vẫn là một người đàn ông có thể dựa dẫm, một người con để ôm ấp yêu thương, và một mái ấm gia đình. Cha mẹ đều bên cạnh, không cần xa quá! Cuộc sống có thể cùng già trẻ chung vui, hòa thuận đầm ấm này mới thực sự là một điều may mắn.”

“Ừ! Tôi cũng rất hài lòng. Quân sư, có phải cô vẫn chưa lập gia đình đúng không?”

Lý Thanh Tịnh vừa hỏi ra câu này đã lập tức thấy hối hận.

Nếu quân sư đã lập gia đình, cô ấy không thể có những cảm xúc như vừa nãy.

Quân sư thở dài nói: “Người đàn ông tôi thích thậm chí không quan tâm đ ến chuyện tình cảm trai gái. Chuyện duy nhất tôi có thể làm chỉ là ở bên anh ấy. Nhưng bây giờ, ngay đến điều ấy tôi cũng không thể làm được.”

Triệu Hùng không khỏi nhìn quân sư với ánh mắt nghi hoặc, tự hỏi người đàn ông mà cô ấy nói có phải là sư phụ Lâm Diễm của anh không?

Nếu vậy thì vị “quân sư” này quả thực cũng đủ si tình.

Ngược lại, bên kia Lãnh Ngạo gặp được đám Nông Tuyền và Trần Văn Sơn, tâm đầu ý hợp uống vô cùng vui vẻ.

Tửu lượng của Lãnh Ngạo không tồi, một hai cân rượu đế cũng không thành vấn đề.

Triệu Hùng hiếm khi nhìn thấy anh ta uống rượu, thế nên trong lòng thầm ngưỡng mộ Lãnh Ngạo, đây quả thực là một người đàn ông có khả năng tự chủ mạnh mẽ.

Người có khả năng tự chủ mạnh mẽ luôn vô cùng đáng sợ!

Đừng nhìn dáng vẻ tĩnh lặng kiệm lời ngày thường của Lãnh Ngạo, thực ra anh ta có một thân tuyệt kỹ không hề tầm thường, lại bằng lòng để “Liêu Minh” sử dụng.

Triệu Hùng hỏi Lãnh Ngạo: “Lãnh Ngạo, sư phụ của tôi có thứ hạng thế nào trên Bảng Võ thần?”

“Cái này...”

Lãnh Ngạo có chút khó xử nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, chuyện này thực không tiện để tiết lộ.”

“Tôi hiểu rồi!”

Triệu Hùng gật đầu.

Triệu Hùng biết rõ thân phận của những người trong “Liêu Minh”, bọn họ đều được đào tạo bài bản, chỉ cần bọn họ không muốn nói, có hỏi đến mấy cũng không có tác dụng.

Rượu quá ba hồi, Triệu Hùng quan tâm đ ến việc nghỉ ngơi của cô vợ Lâm Thanh Tịnh nên đề nghị sớm tan cuộc.

Vừa ra khỏi phòng bao, không ngờ họ lại chạm mặt cùng với Dương Hưng.

Triệu Hùng và Dương Hưng đồng thời sửng sốt, không nghĩ tới lại có thể gặp nhau.

Dương Hưng nhìn nhóm người Triệu Hùng, nói với anh: “Triệu Hùng, chúng ta nói chuyện một lúc đi!”

“Tôi cũng đang định vậy.” Triệu Hùng lạnh nhạt nói.

Triệu Hùng quay sang nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, mọi người về xe trước đợi anh. Anh sẽ quay về ngay!”

Lý Thanh Tịnh nói “Được” sau đó rời đi cùng với đám người quân sư và Nông Tuyền.

Trước khi đi, Nông Tuyền không quên trừng mắt nhìn Dương Hưng một cái.

Trong ấn tượng của Nông Tuyền, Dương Hưng này cũng không phải dạng người gì tốt lành. Cái nhìn này dùng để cảnh cáo anh ta đừng có ý đồ gì không tốt với Triệu Hùng.

Dương Hưng đưa cho Triệu Hùng một điếu thuốc, Triệu Hùng tiện tay nhận lấy.

Đang định giúp Triệu Hùng châm lửa, Triệu Hùng đã lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, từ chối nói: “Không cần, để tôi tự làm!”

“Người anh em tên Nông Tuyền kia của anh, cũng khá thú vị!” Dương Hưng nói.

Triệu Hùng trả lời: “Cậu ấy là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã đi theo tôi rồi.”

“Tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi!” Dương Hưng nhìn Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Cho nên, tôi rất để ý đến những gì mình có được. Tôi không hiểu, vì sao anh đã có vợ con rồi, còn muốn giành Tiểu Lam cùng với tôi?”

“Dương Hưng, chú ý lời nói. Tôi giành Tiểu Lam với cậu khi nào?”

“Anh chỉ cần hiểu rằng trái tim của Tiểu Lam không ở chỗ tôi mà ở trên người anh là được!”

“Vậy thì tại sao anh không tự tìm lý do ở chỗ mình?” Triệu Hùng cười lạnh nói: “Đừng tưởng tôi không biết anh đang làm gì. Anh nhắm vào tôi mọi nơi mọi lúc. Dương Hưng, nếu không phải vì nể mặt chú Dương và Tiểu Lam, ngay cả tư cách nói chuyện cùng tôi anh cũng không có.”

“Triệu Hùng, tôi ghét nhất chính là dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này của anh. Người như anh thì hơn Dương Hưng này ở chỗ nào? Của cải cùng địa vị, anh có thì tôi cũng có.”

“Vậy tại sao anh có được tất cả mà Tiểu Lam vẫn không thích anh? Còn không phải do lòng dạ anh quá hẹp hòi!” Triệu Hùng thở ra mấy vòng khói, nheo mắt nói với Dương Hưng: “Nhớ kỹ! Cho dù anh có đeo bám tôi đến mấy đi chăng nữa, chúng ta đã định trước sẽ không thể làm bạn, Tiểu Lam cũng sẽ không thuộc về anh.” Nói rồi, anh xoay người rời khỏi.

Dương Hưng nhìn theo bóng lưng Triệu Hùng rời đi, trong ánh mắt lộ ra sát ý, lẩm bẩm nói: “Chúng ta nhất định sẽ không trở thành bạn bè!”