Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1475



Ngay khi bước vào thủy cung, Dao Châu và Văn Hải cảm giác giống như đến với một thế giới mới, chúng nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới lạ.

Thanh Hóa cũng là thành phố nội địa, không phải thành phố ven biển. So với những thủy cung lớn ven biển thì thủy cung ở đây vẫn thua kém rất nhiều. Tuy nhiên, ở các thành phố nội địa có thể tham quan thủy cung, cũng đủ khiến người dân cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Tòa thủy cung này có diện tích khoảng 20.000 m², có khoảng 500 loài thủy sinh, mang đến cho người thưởng thức một bữa tiệc thị giác.

Đi dạo nơi các rạn san hô, có thể nhìn thấy các loài san hô, hải quỳ và cá ngựa bơi lội giữa rong rêu tuyệt đẹp.

Đường hầm tham quan thủy tinh hình mái vòm, thường có một con cá đuối khổng lồ bơi qua, còn có cả rùa biển đang quạt nước, trông bộ dạng rất lười biếng, khiến Dao Châu và Văn Hải hết lần này đến lần khác ôm bụng cười lớn.

Triệu Hùng đã từng nhìn thấy thủy cung lớn gấp đôi thủy cung ở Thanh Hóa, những sinh vật biển này sớm đã không còn là chuyện gì mới lạ với anh nữa.

Anh ta vừa quan sát sinh vật biển, vừa cảnh giác bảo vệ Dao Châu con gái mình và Văn Hải. Đồng thời còn để Kim Trung theo sát bên cạnh mình, đề phòng có điều gì bất trắc.

Kim Trung không dám lơ là, những kẻ dám gây khó dễ cho Triệu Hùng, làm sao có thể là người tầm thường được.

Đi bộ qua cây cầu lát ván gỗ trong khu rừng, thứ đập vào mắt là một thác nước đổ thẳng xuống, có phần ngoạn mục.

Không thể không nói, những người thiết kế thủy cung này rất giàu trí tưởng tượng.

Những cảnh điểm nổi tiếng như rừng mưa nhiệt đới, lâu đài san hô, thế giới biển, công viên kỷ Jura đều được liên kết chặt chẽ với nhau.

Ngoài các sinh vật biển khác nhau, chẳng hạn như loài sứa xinh đẹp, cá mập hung dữ, biểu diễn cá heo ra, còn có một số buổi biểu diễn ba lê dưới nước.

Dao Châu và Văn Hải lần đầu tiên đến thăm quan “Thủy cung”, hôm nay hai đứa trẻ đã được mở mang tầm mắt.

May thay, không phát sinh sự cố nào trong “Thủy cung”.

Chuyến đi chơi “Thủy cung” của Dao Châu và Văn Hải, có thể nói là hoàn hảo, mãi cho đến khi “Thủy cung” đóng cửa, bọn họ bước ra khỏi thủy cung.

Sau khi ra ngoài, Kim Trung không hề nhắc đến chuyện “sát khí”. Có sự hiện diện của Triệu Hùng, Đường Ngũ và Đường Thất, Kim Trung cũng không cảm thấy sợ hãi.

Anh ta vòng tay qua vai Triệu Hùng, cười ha ha nói: “Triệu Hùng, khách sạn đã sắp xếp cho cậu rồi!”

Vẫn ở khách sạn Kim Nguyên của tôi. Buổi tối, tôi có đặt một chỗ ở Hoàn Anh, mời cậu ăn cơm.”

“Ăn ở khách sạn của cậu đi!” Triệu Hùng nói.

Kim Trung cười nói: “Thằng nhóc này từ khi nào lá gan của cậu lại nhỏ như vậy? Nếu có người dám đến gây chuyện, chẳng qua cứ dọn dẹp bọn chúng là xong. Tôi không tin, những người này có thể làm dậy sóng Thanh Hóa.”

Nhìn thấy Kim Trung khăng khăng như vậy, Triệu Hùng cũng không thể làm mất mặt anh ta. Đành gật đầu nói: “Được!”

“Hoàn Anh!” là một nhà hàng theo phong cách Hàn Quốc.

Buổi tối còn có biểu diễn ca múa.

Ở Thanh Hóa, văn hóa ẩm thực Hàn Quốc chắc chắn là một nét đặc trưng.

Ngay khi Kim Trung đưa nhóm Triều Hùng đến “Hoàn Anh”, một chiếc Mercedes màu đen đang đậu bên đường, Dương Hưng đang liếc mắt quan sát tất cả chuyện này.

Trên chỗ ngồi của xe, có hai người tầm khoảng 50 tuổi đang ngồi đó. Một người mặc áo trắng, người còn mặc áo đen, chính là “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch!” của dòng họ Lưu ở Nha Trang.

Hai luồng sát khí mà Triệu Hùng cảm nhận được khi bước vào thủy cung chính là được phát từ “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” này.

Kể từ khi Triệu Hùng tìm ra thuốc giải tiêu độc, cứu được người của gia tộc họ Triệu, điều này đã khiến cho gia chủ nhà họ Lưu tại Nha Trang vô cùng tức giận.

Ở trong mắt gia chủ của nhà họ Lưu, trong thời gian tới tên nhãi nhép Triệu Hùng này nhất định sẽ trở thành rắc rối lớn trong lòng, phải mau chóng diệt trừ. Ngoài việc để người thân tín là Trác Kỳ mở cuộc công kích “Tập đoàn Hùng Quang” của Triệu Hùng lần nữa. Thậm chí còn để “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” tập hợp một đám máu mặt, chuẩn bị giế t chết Triệu Hùng trong âm thầm.

Ở Hải Phòng, có ông cụ Khổng là “người đứng đầu thiên ban” trấn giữ nơi đây, ngoại trừ đám người Triệu Hùng ra thì không có ai biết, Khổng Côn Bằng đã phá vỡ tu vi “Thiên bảng”, xếp vào hàng “thần bảng”. Ông cụ Khổng trấn giữ Hải Phòng, ngoại trừ chuyến thăm của người đứng đầu họ Lưu, bằng không, có rất ít cơ hội để có thể giết tên nhãi Triệu Hùng này.

Gia chủ nhà họ Lưu biết rõ điều này, nên đã liên lạc với bên Hoàng Long, ngỏ ý muốn liên thủ để giết Triệu Hùng.

Suy nghĩ của Hoàng Long và Tây Giao hoàn toàn khác nhau, chủ nhân Hoàng Long có kế hoạch riêng của mình. Hắn không muốn vội giế t chết Triệu Hùng, mà muốn lợi dụng Triệu Hùng, mưu tính chiếm đoạt số của cải khổng lồ trong lăng mộ Thẩm Vạn Tam dưới đáy biển.

Hiện tại giữa Hoàng Long và Tây Giao vẫn là quan hệ đồng minh, dĩ nhiên không thể vạch mặt nhau được. Liền phái Dương Hưng đến giúp đọ sức ngầm, đó là lý do tại sao Dương Hưng đến Hải Phòng.

Dương Hưng biết tin Triệu Hùng đã đưa bọn trẻ đến thủy cung ở Thanh Hóa, anh ta cho rằng đó là một cơ hội tuyệt vời để trừ khử Triệu Hùng.

Dương Hưng sớm đã hận Triệu Hùng đến tận xương tủy, muốn mau chóng trừ khử anh. Nhưng anh ta không phải là đối thủ của Triệu Hùng, vốn muốn dùng sức mạnh của Hoàng Long để trừ khử Triệu Hùng, nhưng chủ nhân của Hoàng Long không đồng ý, nên chỉ có thể âm thầm mượn tay Hoàng Long. Vì vậy, sau khi Triệu Hùng đến Thanh Hóa, mặc dù không bị ai theo dõi, nhưng Thanh Hóa lại là đại bản doanh của Hoàng Long, nhất cử nhất động của anh đều đã lọt vào tầm mắt của phía Hoàng Long.

Thấy Kim Trung đưa Triệu Hùng rời đi, cặp đôi sát thủ Hắc Bạch liền trách Dương Hưng: “Dương Hưng, vừa rồi tại sao cậu lại ngăn không cho chúng tôi ra tay gi ết chết tên nhãi Triệu Hùng đó?”

Dương Hưng cười lạnh nói: “Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của hắn, ông cho rằng hai người các ông là đối thủ của hắn sao?”

Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nghe xong liền giật mình.

Hai người đều biết tài nghệ của Dương Hưng.

Dương Hưng có biệt danh là “Đao Tu La”, là cao thủ nổi tiếng xếp thứ năm trong “Thiên bảng”. Cho dù là sức mạnh của hai người, cũng rất khó để đánh bại Dương Hưng, không ngờ rằng bản lĩnh của Triệu Hùng lại còn hơn cả Dương Hưng.

“Tên nhãi đó không phải là tu vi nhân bang sao?” Sát thủ Bạch hỏi Dương Hưng.

“Nhân bang?” Dương Hưng khinh thường trả lời: “Nếu hắn là tu vi nhân ban, ông cho rằng hắn có thể đánh bại tôi sao?”

“Ý cậu là cậu ta là người đứng trong top năm của Thiên bảng?” Sát thủ Hắc ngạc nhiên hỏi.

Dương Hưng trầm giọng nói: “Ít nhất cũng phải là top ba trong Thiên bảng! Tên nhãi Triệu Hùng này trước đây thân thể bị dính nội thương, trông giống như một cái cây non bị bệnh. Tôi thực sự hối hận vì lúc đó không trừ khử hắn. Bây giờ đúng thật là nuôi ong tay áo, tôi không biết tên nhãi này rốt cuộc đã có kỳ ngộ gì, mà bản lĩnh trở nên lợi hại như vậy?”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sát thủ Bạch lo lắng hỏi.

“Đừng lo lắng! Hành tung của bọn chúng đều lọt vào tầm mắt của Hoàng Long chúng ta rồi. Lát nữa sẽ biết bọn chúng ở đâu. Đến lúc đó, hãy tập hợp thuộc hạ của các ông, tôi sẽ bí mật cử một số cao thủ đến hỗ trợ các ông. Tôi tin rằng việc lớn sẽ thành công!”

“Dương Hưng, năm gia tộc lớn đều là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta. Cậu đã bị đánh bại dưới tay Triệu Hùng, đây chính là cơ hội tốt để cậu báo thù, cậu muốn cùng hành động không?”

Sát thủ Hắc muốn mời Dương Hưng nhập hội, dù sao thì Dương Hưng cũng là cao thủ xếp thứ năm trong “Thiên bảng”. Với sự tham gia của anh ta, tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều.

Dương Hưng lắc đầu nói: “Tôi đã từng giao đấu với Triệu Hùng, hắn đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Tôi chỉ có thể âm thầm giúp các ông, không thể trực tiếp ra tay!”

Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nghe xong, khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Lời đã nói đến mức này rồi, cặp đôi sát thủ Hắc Bạch đều là những người kiêu căng ngạo mạn. Hơn nữa, cho dù Triệu Hùng là cao thủ, nhưng ngoài anh ra, những bên cạnh anh không hề lợi hại. 

Hơn mười phút sau, điện thoại của Dương Hưng vang lên.

Sau khi Dương Hưng nhận điện thoại, anh ta nói với người trong điện thoại: “Tôi biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Hưng nói với cặp đôi sát thủ Hắc Bạch: “Bọn chúng đang ở trong Hoàn Anh! Có thể bố trí hành động rồi!”