Trong mắt cặp đôi sát thủ Hắc Bạch xem ra thì Dương Hưng từng bảo đánh không lại Triệu Hùng, tất cả chỉ là lời nói vu vơ thôi.
Nếu võ công của Triệu Hùng thật sự lợi hại như thế thì sao có thể chút tính cảnh giác cũng không có chứ.
Triệu Hùng nghiêng người đi lấy rượu như thế không quan sát thấy gì cả.
cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, họ cứ ngỡ có thể tập kích thành công rồi.
Lúc nói thì chậm, lúc hành động thì nhanh, chỉ thấy đôi đũa trong tay Đường Ngũ trực tiếp bay ra ngoài.
Chính trong lúc Triệu Hùng nghiêng người lấy chia rượu thì đôi đũa do Đường Ngũ và Sát thủ Bạch ném ra đã va chạm vào nhau trong không trung nhưng đôi đũa của Sát thủ Bạch đã bị đụng đến mất đi phương hướng, một chiếc đũa rơi xuống dưới nền đất, chiếc đũa còn lại vừa hay rơi vào trong đĩa thức ăn trên bàn.
Đường Ngũ kinh ngạc không ngờ ám khí của mình chạm phải chỉ đánh bật được một chiếc đũa của đối phương, chiếc còn lại vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước. Hai cao thủ đánh giá lẫn nhau, võ công của Sát thủ Bạch nằm trên Đường Ngũ, thứ nhất vì khoảng cách của Sát thủ Bạch xa hơn, hai là cả đôi đũa của Sát thủ Bạch đều bị Sát thủ Bạch đánh bật ra ngoài hết.
Lý do Triệu Hùng dám giao phó là bởi vì anh tin tưởng nhà họ Đường.
Ám khí của nhà họ Đường có thể nói là đạt đến mức xuất thần nhập hóa, trong những câu chuyện của chốn giang hồ trước đây sớm đã có ghi chú về những sự tích lợi hại của nhà họ Đường.
Và ám khí lợi hại nhất của nhà họ Đường có một vũ khí tên là “Khổng Tước Linh!”
“Khổng Tước Linh” giống như một loại ám tiễn vậy, phần mũi sắc nhọn và mang tho chất độc.
Nhà họ Đường ngoại trừ ám khí ra thì còn có một chỗ rất tài giỏi nữa chính là dùng chất độc.
“Khổng Tước Linh” có chia ra có độc và không có độc, tất cả đều phụ thuộc vào tâm địa của người sử dụng ám khí tốt xấu ra sao.
Có người đồn đoán rằng khi Khổng Tước Linh bay ra thì khoảnh khắc đó bạn sẽ thấy nó giống như một con công đang xòe đuôi vậy, ánh mắt sẽ không bị Khổng Tước Linh thu hút lấy, cuối cùng sẽ chết dưới tay Khổng Tước Linh.
Tất nhiên đây chỉ là truyền thuyết thôi, những người từng nhìn thấy đều đã chết trong tay của Khổng Tước Linh rồi, những thứ được gọi là truyền thuyết này chẳng qua chỉ là lời nói vu vơ của những người qua đường mà thôi!
Triệu Hùng rót cho mình một ly rượu và nâng ly rượu lên nói với Kim Trung: “Nào, Trung! Uống rượu nào!”
“Deng!”
Hai người nâng ly rượu lên và cụng ly một cái, sau đó uống hết rượu trong ly.
Nhìn thấy cảnh tượng này khiến cặp đôi sát thủ Hắc Bạch tức đến mức sắp nổ
Cũng không biết Triệu Hùng quá can đảm tài giỏi hay là thật sự không hề phát hiện có người muốn ám sát mình lại có thể ung dung ngồi uống rượu như thế!
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên!
Một trong số ba người do cặp đôi sát thủ Hắc Bạch đưa đến đã ném một chiếc ly ra ngoài cửa sổ.
Tiếng ly thủy tinh vỡ tan khiến mọi người đều dõi theo phía đó.
Chính lúc này bên ngoài Hoàn Anh bỗng có tiếng náo loạn lên, bỗng chốc có mười mấy con người đột nhiên ùa vào bên trong.
Những người này có thân hình vạm vỡ, người nào người nấy mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải dạng hiền lành rồi.
Cánh tay Sát thủ Hắc run lên, chiếc ly uống nước trên tay nhanh chóng ném về phía Triệu Hùng.
Ly rượu trong tay Triệu Hùng trực tiếp hất tay ném ra ngoài.
Chỉ nghe thấy “tạch” một tiếng, hai chiếc ly va chạm với nhau trong không trung và vỡ tan thành từng mảnh rồi rơi xuống từ không trung.
“Hãy bảo vệ chủ tịch Kim và những đứa trẻ!”
Triệu Hùng chỉ nói một câu đã đứng dậy lao về phía cặp đôi sát thủ Hắc Bạch.
Người vừa rồi ném chiếc ly ra ngoài cửa sổ chính là tín hiệu để tấn công.
Triệu Hùng lao nhanh như điện, chớp mắt đã đến ngay trước mặt của cặp đôi sát thủ Hắc Bạch.
Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch không ngờ Triệu Hùng lại nhanh như thế nên cả hai cùng bật dậy khỏi ghế ngồi và lao về phía trước, ngoài ra ba người còn lại cũng bao vây lại.
Triệu Hùng một đấu năm và chiến đấu với năm người của cặp đôi sát thủ Hắc Bạch.
Đường Tam và Đường Ngũ vừa phải bảo vệ Kim Trung vừa chuẩn bị sẵn ám khi để ý động tĩnh phía Triệu Hùng.
Thấy tình hình một đấu năm của Triệu Hùng vẫn không bị đuối sức nên mới cảm thấy yên tâm.
Trong lúc còn đang nghĩ ngợi thì một bóng người bỗng bay ra từ đám người.
Triệu Dao Châu không những không sợ hãi mà còn vỗ tay khen ngợi: “Bố giỏi quá!”
Văn Hải cũng tập trung dõi theo và nhìn chằm chằm vào trận đấu giữa Triệu Hùng và cặp đôi sát thủ Hắc Bạch.
Đây chính là thực chiến, một cơ hội hiếm có để học hỏi đấy!
Văn Hải vừa quan sát vừa cố gắng phân tích.
Ngược lại biểu cảm của Kim Trung lại rất bình thản, anh ta đã biết Triệu Hùng là người thứ hai thuộc về Thiên bảng, ngoại trừ cao thủ thần bảng thì không ai có thể đấu nổi anh đâu.
Chỉ thấy mũi chân của Triệu Hùng khẽ chuyển động trên bàn và vẽ ra chữ “Đằng” trong Cuồng Vân Bộ Pháp rồi bật cao lên không trung.
Một cú đá chân trên không trung đã hướng về phía Sát thủ Hắc và hai người còn lại.
Động tác chân của Triệu Hùng thật sự quá nhanh, Sát thủ Hắc tránh được trong gang tấc nhưng hai người bên cạnh thì không may mắn như thế, hai người kẻ trước người sau bị Triệu Hùng đá trúng và bay ra khỏi khu vực chiến đấu.
Lúc này trong trận chiến chỉ còn lại Triệu Hùng và hai người cặp đôi sát thủ Hắc Bạch mà thôi.
Ba người bị thương muốn một lần nữa xông về phía Triệu Hùng nhưng Đường Ngũ đã ném ám khí trong tay về phía ba người họ.
Thiết Lê Tử trong tay như hạt mưa phóng nhanh ra.
Ba người rất kinh ngạc và cố tìm đủ mọi cách để né tránh nhưng cũng bị bắn trúng vài chỗ.
Lúc này những người xông vào trong quán ăn đã đi lên lầu hai.
Đường Thất thấy thế bèn vung tay phóng “Thiết Lê Tử” về phía đó.
Những tiếng kêu la thảm thiết “á á” không ngừng vang lên, có mấy người liên tiếp bị trúng ám khí ngã nhào xuống đất.
Đường Ngũ nhìn ra bên ngoài một cái và thấy bên ngoài cửa cũng đang xảy ra xung đột nên báo cáo với Kim Trung: “Chủ tịch Kim, người của chúng ta đến rồi!”
“Hãy bảo vệ những đứa trẻ rời khỏi!” Kim Trung nói.
Ở lại nơi này cũng không phải cách lâu dài, lỡ như kẻ thù có hậu viện thì hậu quả thật sự rất khó tưởng tượng, phải nhanh chóng trở về Tập đoàn Kim Trung mới an toàn.
Tập đoàn Kim Trung không chỉ có hệ thống bảo an hiện đại, càng có thể nhanh chóng nhận được sự yểm trợ của cảnh sát, những người này muốn tấn công vào Tập đoàn Kim Trung cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Đường Thất dùng ám khí mở đường, Đường Ngũ bảo vệ Kim Trung, Dao Châu và Văn Hải giết ra bên ngoài.
Cả cái Hoàn Anh loạn hết cả lên, thấy có chuyện đánh nhau xảy ra nên những khách hàng nhát gan đã sớm chạy thoát khỏi quán ăn rồi.
Kim Trung nhìn thấy có một nhân viên phục vụ đang run rẩy trong một góc nên lên tiếng an ủi nói: “Không cần phải sợ, tôi là chủ tịch Kim của Tập đoàn Kim Trung, hãy nói với ông chủ của cậu rằng mọi tổn thất trong quán tôi sẽ đền bù, bảo ông ta có thời gian hãy đến Tập đoàn Kim Trung tìm tôi đi.”
Trong tình huống như thế mà Kim Trung vẫn có thể bình tĩnh như thế, thật khó có thể tưởng tượng ra cái phong thái trầm ổn như thế.
Những người xông vào đại đa số đều bị thương bởi ám khí, Đường Ngũ và Đường Thất cứ thế bảo vệ Kim Trung, Dao Châu và Văn Hải đi ra khỏi Hoàn Anh.
Trước mắt có gần ba bôn mươi người đang chiến đấu với nhau.
Nhưng vũ khí họ dùng đều là những loại giống như ống tuýp vậy.
Trong số đó người dũng mãnh nhất chính là Đường Tam.
Đường Tam dẫn theo người của nhà họ Đường không ngừng giêt về phía Kim Trung.
Dương Hưng đứng trong góc tối cứ thế nhìn đám người Đường Tam cứu Kim Trung đi.
Dương Hưng không có hứng thú với Kim Trung, anh ta chỉ có hứng thú với con gái của Triệu Hùng, Dao Châu và thằng nhóc con Văn Hải thôi.
Bây giờ Triệu Hùng đang bị cặp đôi sát thủ Hắc Bạch bám lấy nên lúc này chính là cơ hội tốt để bắt Dao Châu và Văn Hải.
Trong đầu nghĩ như thế nên Dương Hưng đeo mặt nạ lên và lao nhanh về hướng Kim Trung đang đứng.