Dương Hưng đoạt được một cây gậy bóng chày từ trong tay của người Tây Giao.
Trên mặt Dương Hưng đeo mặt nạ, người của Tây Giao không nhận ra anh, đang chuẩn bị tấn công về phía anh. Lại thấy thân hình Dương Hưng lóe lên, đã tới phái Đường Môn ở phía bên kia, cùng đánh nhau với người của phái Đường Môn.
Trong nháy mắt, đã có ba người của phái Đường Môn bị Dương Hưng đánh ngã.
Kim Trung nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, đang đánh về phía mình, quay sang ba người Đường Tam, Đường Ngũ và Đường Thất phân phó: “Ngăn anh ta lại!”
Cổ tay Đường Tam run lên, một bó “Thiết Lê Tử” bay tới chỗ Dương Hưng.
Chỉ thấy Dương Hưng né tránh theo đường chữ “Z” một cách hoàn mỹ, liền có thể tránh né toàn bộ ám khí mà Đường Tam ném ra.
Là cao thủ!
Đường Tam, Đường Ngũ và Đường Thất giật nẩy người.
“Anh Ngũ! Bảo vệ giám đốc Kim và con của anh Hùng cho thật tốt.”
Đường Thất liên thủ với Đường Tam tấn công về phía Dương Hưng.
Dương Hưng khua cây gậy bóng chày ở trong tay, trực tiếp nghênh đón Đường Tam và Đường Thất, ba người rất nhanh liền lao vào chiến đấu.
Cách đó không xa, hai người phụ nữ tuổi chừng ba mươi đang đứng đó.
Trong đó có một người phụ nữ tuổi tác nhỏ hơn, quay sang người phụ nữ tóc ngắn mặt tròn mắt to nói: “Chị họ, vì sao chị lại không bắt họ?”
Người phụ nữ tóc ngắn nói: “Bọn họ là người trong võ lâm, chỉ cần không bị thương tới người vô tội, không ở trong quyền cai quản của tôi.”
Người phụ nữ nhỏ hơn “Ồ!” một tiếng.
Hai người chính là khách hàng vừa từ “Hoàn Anh” ra ngoài.
Người phụ nữ tóc ngắn tên là Tô Thị Như, cảnh sát hình sự quốc tế.
Cô mang theo em họ lên tỉnh thăm người thân, buổi tối hai người không có việc gì, liền tới “Hoàn Anh” ăn, không ngờ lại gặp phải cảnh giang hồ báo thù.
Đường Tam và Đường Thất địch lại Dương Hưng.
Dương Hưng là “Thiên bảng” đệ ngũ, Đường Thất chỉ là người hạng thứ mười tám của “Địa bang”, hạng Đường Tam, hẳn là cũng không cao hơn được bao nhiêu, hai người căn bản không phải là đối thủ của Dương Hưng.
Không tới mười hiệp, Đường Thất đã bị gậy bóng chày trong tay Dương Hưng đánh bay ra ngoài. Sau đó, Dương Hưng đạp một cú vào trước ngực Đường Tam, cũng đá bay anh ta.
Nhìn Đường Tam và Đường Thất cùng lúc bị thua, Đường Ngũ chấn động vẻ khiếp sợ.
Đường Ngũ tuy rằng cũng tu vi “Thiên bảng”, nhưng cũng không phải là đối thủ của Dương Hưng. Ưu thế của anh ta là ám khí, một khi bị Dương Hưng tới gần, căn bản không phòng được thế tiến công của Dương Hưng.
Dương Hưng không hề sử dụng “Đao Tu La”, chính là lo lắng đối phương nhận ra mình.
Anh vung gậy bóng chày trong tay, đang chuẩn bị nhằm về phía Kim Trung, bắt Dao Châu và Văn Hải đi.
Chỉ thấy Đường Ngũ thò tay vào trong túi áo một cái, giơ tay ném ra một bó “Thiết Lê Tử”.
Lần này Dương Hưng không tránh không né, cầm gậy bóng chày trong tay múa tới mưa gió không lọt, sau một trận âm thanh “ leng keng lang đang “: “Thiết Lê Tử” mà Đường Ngũ b ắn ra, đã bị gậy bóng chày trong tay Dương Hưng đánh rơi toàn bộ.
Dao Châu nhìn vẻ mặt Dương Hưng lộ ra vẻ hung thần ác sát, bị dọa sợ đến nỗi nắm chặt tay của Kim Trung.
Kim Trung quay sang Dao Châu thoải mái nói: “Dao Châu, đừng sợ! Có chú Trung ở đây.”
Tuy rằng Kim Trung cũng biết võ, nhưng võ của anh ta, ở trong mắt loại người cao thủ như Dương Hưng, căn bản không đủ nhìn. Nhưng anh ta vẫn không hãi sợ, dù sao cũng không thể mất phong độ trước mặt trẻ con được.
Văn Hải liền nắm chặt nắm đấm lại.
Triệu Hùng không ở nơi này, Văn Hải âm thầm thề, cho dù liều mạng tánh mạng của mình, cũng sẽ không khiến Dao Châu thương tổn được một cọng tóc.
Đường Vũ là tuyến phòng thủ cuối cùng, khác với người của Đường Môn, đều bị Tây Giao và người của Hoàng Long quấn lấy.
Triệu Hùng vẫn luôn ở trong “Hoàn Anh” không chịu đi ra, không cần nghĩ cũng biết, đang đấu say sưa cùng với cặp đôi sát thủ Hắc Bạch.
Ngày lúc Dương Hưng phóng về phía Kim Trung, chợt nghe nghe một tiếng súng vang lên, khó khăn lắm Dương Hưng mới có thể để né viên đạn đang bay tới.
Chỉ thiếu một chút nữa, ra đã bị bắn trúng rồi.
Viên đạn này bay tới một cách vô cùng kỳ lạ, với bản lĩnh của Dương Hưng, đủ để né đạn một cách dễ dàng. Nhưng viên đạn này hình như được tùy chỉnh đặc biệt, góc độ bắn không chỉ gian xảo, mà tốc độ còn vô cùng nhanh.
Dương Hưng bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, nhưng miếng thịt béo đã nằm trong tay, liền không muốn để mất.
Mắt thấy chỉ còn có một bước cuối cùng, liền có thể bắt được Dao Châu và Văn Hải.
Chỉ cần có thể cùng lúc bắt được hai người con trai này, giao cho Ho, liền có thể lợi dụng hai người con trai áp chế Triệu Hùng, tạo thành một ván cờ lớn.
Trong tay Đường Ngũ chỉ có một thanh đoản kiếm nhỏ để nghênh đón, liền đem ba người Kim Trung bảo vệ ở đằng sau.
Nhưng Đường Ngũ vốn cũng không am hiểu cận chiến, đoản kiếm trong tay vừa nhắn lại nhỏ. vừa chiến đấu mấy chiêu với Dương Hưng, liền rơi vào thế hạ phong.
Ngay lúc Dương Hưng chuẩn bị thừa cơ đánh ngã Đường Ngũ, tiếng súng lần thứ hai phát ra.
Lúc này đây, viên đạn giống như lướt qua bên tai anh ta.
Liên tiếp hai lần, viên đạn đều suýt chút nữa ra bắn trúng Dương Hưng.
Chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Người nọ là cao thủ dùng súng, có thể dùng hai chữ “Thần súng” để hình dung.
Nhận thức được điều này, Dương Hưng nhanh chóng rời khỏi vòng chiến đấu, nhảy vài bước liền biến mất không còn dấu vết.
Người của Tây Giao nhìn thấy Dương Hưng rời khỏi, cũng nhanh chóng rút lui ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, sau khi Triệu Hùng nghe được tiếng súng, liền từ trong Hoàn Anh chạy vọt ra.
Ở phát bắn đầu tiên, Triệu Hùng không kịp thoát thân. Nhưng sau tiếng súng thứ hai, tim Triệu Hùng thắt lại lo lắng cho an nguy của Kim Trung và con gái Dao Châu còn có Văn Hải, liền đẩy lui cặp đôi sát thủ Hắc Bạch, vội vã từ Hoàn Anh chạy ra.
Hai người sát thủ Hắc Bạch hợp lực lại, chiến đấu với Triệu Hùng gần trăm chiêu.
Lần này hai người lấy ra tất cả bản lĩnh, các thế võ trên người, ngay cả vũ khí cũng đem hết ra.
Bởi vì Triệu Hùng không có vũ khí trong tay, nhất thời không thể đánh gục “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch”, nên để cho hai lão già này có cơ hội th ở dốc.
Sau khi Triệu Hùng rời đi, hai người “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” liếc mắt nhìn nhau.
Sát thủ Hắc nói một tiếng: “Đi!”
Hai người, sau khi đập vỡ cửa sổ thủy tinh, liền từ trên lầu nhảy xuống. Rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Người của Hoàng Long sau khi rời đi, cặp đôi sát thủ Hắc Bạch cũng theo người của Hoàng Long, nhanh chóng trốn đi. Trong sân chỉ còn lại Kim Trung và người của Đường Môn ở phía bên này.
Triệu Hùng nhìn Kim Trung, còn có con gái Dao Châu là Văn Hải đều bình an vô sự, trong lòng nhẹ nhõm, chậm rãi đi về phía kim Trung.
Sau khi đi tới gần, Triệu Hùng quan tâm hỏi thăm Kim Trung: “Trung, mọi người không sao chứ?”
“Không có chuyện gì đâu!” Kim Trung lắc đầu nói: “Tôi đã đánh giá thấp năng lực của bọn họ, thật không ngờ trong số bọn họ, họ lại có một người vô cùng lợi hại. Nếu không có người âm thầm bắn lén anh ta, rất có thể, để chúng tôi đã bị bắt rồi.”
Triệu Hùng nhíu mày một cái, cái gương mặt lộ vẻ nghi hoặc, đọc kinh nhạc hô lên: “Có người bắn lén?”
“Đúng vậy! Kỹ thuật bắn súng của người đó rất tốt”
Triệu Hùng nhìn quanh, nhìn trong sân, ngoại trừ Kim Trung ở bên này, thì chỉ còn hai người phụ nữ đang muốn xoay người rời đi.
“Hai vị xin dừng bước!”
Triệu Hùng đi về phía hai người Tô Thị Như.
Tô Thị Như xoay người lại, nhìn Triệu Hùng lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Xin hỏi, là hai người âm thầm giúp một tay sao?”
“Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?” Vẻ mặt Tô Thị Như lạnh băng, hỏi Triệu Hùng.
Một người phụ nữ có thể ở trong loại trường hợp này, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Triệu Hùng ôm quyền nói với hai người Tô Thị Như: “Cảm ơn hai người ra tay giúp đỡ!”
Tô Thị Như không để ý tới nữa Triệu Hùng, nắm tay của người phụ nữ kế bên, xoay người rời khỏi.