Sau khi Triệu Hùng nghe lời giới thiệu của Đồng Bạch Vi, thì trên mặt anh không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ Tô Thị Như mới khoảng ba mươi tuổi, thế mà lại là cảnh sát hình sự quốc tế.
Chả trách đêm hôm qua, cô ta lại biết bắn súng.
Những người có thân phận giống như Tô Thị Như, thì đương nhiên luôn mang theo súng bên mình.
Tô Thị Như nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, thật xin lỗi! Xin anh thứ lỗi cho việc thất lễ hồi nãy, tôi nghe dì Vi nói anh là người của Bảng Võ Thần, nên muốn thử thân thủ của anh một chút.”
“Người không biết không có tội.”
“Vậy chúng ta có thể nói chuyện không?” Tô Thị Như hỏi anh.
“Đương nhiên có thể!” Triệu Hùng gật đầu.
Đồng Bạch Vi nhìn Triệu Hùng và Tô Thị Như cười nói: “Các con đi nói chuyện đi! Dì chơi cùng với Dao Châu và Văn Hải.”
Đồng Bạch Vi cầm lấy hoa quả khô ở trên bàn đưa cho Dao Châu và Văn Hải một ít.
Triệu Hùng ngược lại thì đi cùng với Tô Thị Như lên ban công ở trên lầu!
Triệu Hùng nhìn thấy chiếc gạt tàn thuốc trên ban công ở trên lầu. Anh quay sang hỏi Tô Thị Như: “Cô Tô, tôi có thể hút một điếu thuốc không?”
“Anh hút đi, tôi không để ý đâu.” Tô Thị Như hỏi Triệu Hùng: “Anh muốn uống nước không?”
Triệu Hùng cũng không khách khí, nói: “Cho tôi một ly!”
Tô Thị Như xoay người đi vào trong phòng, lúc trở ra, cô còn cầm theo hai ly nước.
Sau khi cô đặt ly nước ở trước mặt Triệu Hùng, Tô Thị Như nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh Hùng, không biết anh ở Bảng Võ Thần bao lâu rồi?”
“Chuyện này có quan trọng lắm sao?” Triệu Hùng hỏi cô.
Đúng, cực kì quan trọng!”
Mặc dù nói Tô Thị Như là một cảnh sát hình sự quốc tế, lại là cháu ngoại gái của Đồng Bạch Vi, nhưng Triệu Hùng vẫn không muốn tiết lộ sự thật cho cô biết.
Anh nói một cách mơ hồ: “Thứ hạng của tôi trong Bảng Võ thần, vẫn nằm trong danh sách những người ở lại, khoảng cỡ mười ngàn người! Nhưng mà, hiện tại tôi đã có lực lượng của Thiên bảng, còn về phần danh sách bao nhiêu, thì vẫn chưa đến đợt khảo sát của võ thần đường. vì vậy, tạm thời không thể biết danh sách chính xác của Bảng võ thần.
“Vậy anh đối với danh sách này của bảng võ thần có cách nghĩ gì?” Tô Thị Như ngồi đối diện Triệu Hùng.
“Bản danh sách này, là một bảng xếp hạng toàn diện về các lực lượng vũ trang trên toàn cầu. Hơn nữa, ở mỗi nơi trên thế giới đều thành lập nơi khảo sát lực lượng vũ trang. Trông có vẻ rất bí mật!”
“Chuyện hôm nay tôi muốn nói với anh, chính là chuyện liên quan đến Bảng võ thần.” Tô Thị Như nói: “Tôi cũng không giấu gì anh, Cảnh sát hình sự quốc tế chúng tôi đang điều tra chuyện liên quan đến Bảng võ thần. Cơ quan này nhìn thì có vẻ chỉ dùng để khảo sát lực lượng vũ trang, nhưng trên thực tế không phải vậy. Chúng tôi đã điều tra nơi đó và phát hiện, trong nơi khảo sát lực lượng vũ trang của võ thần đường, có người đã lắp đặt các camera cực kì bí mật.”
Triệu Hùng nghe xong thì hai hàng lông mày chợt nhíu chặt lại: “Cảhh sát Tô, cô nói là trong võ thần đường có lắp đặt camera sao? Chỗ nào cũng có sao?”
“Chúng tôi chỉ điều tra tại ba quốc gia, đều phát hiện, đều có lắp đặt camera bí mật. Để tránh bứt dây động rừng, vẫn chưa điều tra những nơi khảo sát khác.”
Triệu Hùng hỏi Tô Thị Như: “Cảnh sát Tô, vậy cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Ồ, là như thế này! Tôi nghe dì Vi nói, thân thủ của anh rất giỏi, bên cạnh anh còn có người trong Bảng võ thần. Nên tôi muốn nhờ anh âm thầm để ý giúp chúng tôi về cơ quan khảo sát của võ thần đường, tôi luôn cảm thấy những người ở phía sau của cơ quan khảo sát này không hề đơn gian, hoặc có thể có âm mưu sâu xa.”
Triệu Hùng sớm đã nghi ngờ qua Bảng võ thần”, đây cũng là “Đường Tử Hoa”, nguyên nhân không để cho anh đi khảo sát ở “Võ thần đường”. Hiện tại, suy đoán này đã có chứng cứ xác thực. Càng làm cho Triệu Hùng bắt đầu lo lắng, những người lập ra Bảng võ thần này đang muốn làm cái gì?”
“Cô yên tâm đi, cảnh sát Tô! Nếu như có tin tức liên quan đến Bảng võ thần và võ thần đường, tôi sẽ thông báo cho cô biết.”
Cảm ơn!” Tô Thị Như lấy tấm danh thiếp từ trên người ra, đưa cho Triệu Hùng: “Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì có thể trực tiếp gọi cho tôi, tôi phụ trách vụ này.”
Triệu Hùng nhìn Tô Thị Như nói: “Tôi đi hơi vội vàng, không có mang theo danh thiếp, hay là cô ghi lại số điện thoại của tôi đi!”
“Được!”
Tô Thị Như dùng điện thoại ghi lại số điện thoại của Triệu Hùng.
Hai người lại nói chuyện cùng nhau một lát, những chuyện có liên quan đến “Bảng võ thần” và “Võ thần đường”, những chuyện này làm cho Tô Thị Như nghe xong liền mở rộng tầm mắt.
Đương nhiên, Triệu Hùng biết được những chuyện này, đều là nghe được từ “Đường Tử Hoa”.
Tô Thị Như rất dụng tâm, cô dùng giấy và bút ghi lại những chuyện liên quan đến Bảng võ thần mà Triệu Hùng nói, vừa ghi vừa ghi âm lại.
Hai người nói chuyện một lúc, thì đã gần một tiếng rồi.
Sau khi nói chuyện xong, Tô Thị Như chủ động bắt tay với Triệu Hùng, nói: “Cảm ơn anh, anh Hùng! Cảm ơn sự phối hợp của anh.”
“Không có gì, có thể làm việc cho cảnh sát, tôi rất vinh hạnh!”
“Tôi rất mong đợi vào đợt hợp tác lần sau cùng với anh Hùng.” Tô Thị Như nói.
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Nhất định sẽ có lần sau!”
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, niềm vui nho nhỏ trước đó, sớm đã biến chiến tranh thành tơ lụa. Huống hồ, đêm hôm qua Tô Thị Như còn ra tay cứu con gái và Văn Hải.
Nếu như, con gái Dao Châu của Triệu Hùng và Văn Hải rơi vào tay của Dương Hưng, thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng được.
Triệu Hùng nghĩ đến đây, đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Có vẻ anh quá đề cao bản thân, nên cần phải rút bài học cho mình.
Sau khi quay trở lại phòng khách ở lầu một, Triệu Hùng lại cùng với Đồng Bạch Vi nói chuyện thêm một lúc, nói về việc đem tro cốt của mẹ Tần Uyển đến thành phố Hải Phòng.
Sau khi Đồng Bạch Vi nghe xong, liền nghiêm mặt, nói: “Vậy thì đợi lần sau đến thành phố Hải Phòng, thì sẽ đến thắp trước linh vị mẹ cậu nén nhang. Hùng, buổi trưa ở lại đây ăn cơm. Tôi sẽ bảo người làm vài món đặc sản cho bọn cậu.”
“Dì Đồng, để lần sau đi! Kim Trung đã hẹn với tôi, tôi không thể thất hẹn. Buổi chiều, tôi còn phải trở về thành phố Hải Phòng.”
Thấy Triệu Hùng đã quyết định, Đồng Bạch Vi cũng không có miễn cưỡng, Gật đầu nói: “Vậy lần sau, lúc cậu đến tỉnh Thanh Hóa, tốt nhất là đưa Thanh Tịnh cùng đi. Tôi muốn làm đồ ăn cho các cậu!”
“Vâng! Cảm ơn dì Đồng.”
Triệu Hùng mỗi khi nhìn Đồng Bạch Vi, thì như nhìn thấy dáng vẻ của người mẹ Tần Uyển.
Trên người của Đồng Bạch Vi, anh thực sự có thể cảm nhận được tình mẫu tử.
Buổi trưa, Kim Trung ở khách sạn Kim Nguyên cùng Triệu Hùng dùng bữa trưa, Triệu Hùng muốn sớm trở về thành phố Hải Phòng.
Vốn dĩ, Kim Trung muốn phái người bảo vệ Triệu Hùng trên đường về thành phố Hải Phòng. Nhưng Triệu Hùng kiên quyết không cần, nói bản thân có thể ứng phó được.
Kim Trung biết Triệu Hùng lái xe rất giỏi, anh ta lái chiếc Mercedes-Benz G-Class,lại còn vừa được cải tiến. Ngoài ra anh ta còn là tay đua chuyên nghiệp, rất ít người có thể đuổi kịp Triệu Hùng.
Lúc mà Triệu Hùng trở về, không có đi qua đường cao tốc Hải Phòng, mà là đi trên con đường bí mật để trở về Hải Phòng.
Sau khi chiếc Mercedes-Benz G-Class được cải tiến, khả năng chạy vượt dã của nó rất mạnh. Đối với mọi loại địa hình, có thể nói là thoải mái điều khiển. Chỉ không đi qua đường quê, thì sẽ không nhanh như vậy. Mãi cho đến gần bảy giờ tối, mới đến được Hải Phòng.
Nhưng đợi đến gần mười hai giờ đêm, cũng không thấy bóng người.
Nhưng theo quan sát thì thấy, xe của Triệu Hùng đã cách xa Thanh Hóa.
Anh đưa tay đấm lên vô lăng thốt lên một câu: “Phế vật”.