Sau khi Triệu Hùng báo tên của mình cho vệ sĩ của nhà họ An, vệ sĩ nghe được tên “Triệu Hùng”, không khỏi giật nẩy người.
Nghe nói, công phu của Triệu Hùng rất lợi hại, nhưng không ngờ anh ta thật to gan, lại dám một mình chạy đến khách sạn của nhà họ An.
Vệ sĩ không dám đắc tội với Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: “Hội trưởng Hùng, chủ tịch An của chúng tôi không ở đây, tôi đi thông báo cho bà chủ.”
Triệu Hùng gật đầu, đút tay vào túi quần, bồn chồn đứng tại chỗ.
Mẹ của An Như là Diệp Du Mùa, sau khi bà đi cùng chồng mình là Niếp Cửu Long tới Hải Phòng, cho tới bây giờ cũng không gặp được con gái.
Hôn lễ của con gái và Trọng Ảnh sắp tới rồi, điều này làm cho Diệp Du Mùa mỗi ngày đều lo lắng.
Tùng tùng tùng!
Gian phòng vang lên từng tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Diệp Du Mùa lên tiếng.
Vệ sĩ đẩy cửa đi vào, thông báo với Diệp Du Mùa: “Bà chủ, hội trưởng thương hội Hải Phòng Triệu Hùng, nói có chuyện quan trọng muốn nói với bà và chủ tịch.”
“Triệu Hùng?” Sau khi Diệp Du Mùa nghe được tên này, không khỏi nhíu đôi mi thanh tú.
Bà đối với cái tên “Triệu Hùng” này, đã sớm như sấm bên tai. Trọng Ảnh chính là bạn của Triệu Hùng, nếu không phải Triệu Hùng ủng hộ Trọng Ảnh, lấy thực lực của nhà họ An và nhà họ Niếp, sớm đã có thể đem con gái An Như quay về nhà họ An.
Nhưng mà, nghe nói Triệu Hùng này võ công cao cường.
Diệp Du Mùa lo lắng Triệu Hùng sẽ gây bất lợi cho mình.
“Anh ta đem bao nhiêu người tới?” Diệp Du Mùa hỏi.
Vệ sĩ trả lời nói: “Chỉ có một mình Triệu Hùng!”
“Vậy anh ta có nói cái gì không?”
“Không có! Chỉ nói có việc, muốn gặp hai người.”
Diệp Du Mùa suy nghĩ một chút, phân phó cho vệ sĩ: “Dẫn anh ta vào đi!”
“Vâng!” Vệ sĩ lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Lúc vệ sĩ quay trở lại, đã mang theo Triệu Hùng đi vào căn phòng của Diệp Du Mùa.
Triệu Hùng nhìn thấy Diệp Du Mùa, từ trên người của bà ấy, có thể loáng thoáng nhìn thấy vài phần cái bóng của An Như. Đặc biệt là da, Diệp Du Mùa đã hơn năm mươi tuổi, bởi vì bảo dưỡng tốt, làn da thoạt nhìn trắng nõn hơn người cùng tuổi rất nhiều.
“Hội trưởng Hùng, vị này chính là bà chủ của chúng tôi.” Vệ sĩ giới thiệu với Triệu Hùng.
Từ trên gương mặt có thể nhìn ra, Diệp Du Mùa này cũng không phải là loại người phụ nữ gian xảo. Không giống một số phụ nữ, từ trên gương mặt liền có thể nhìn ra, là độc ác ba hoa, hoặc là đuôi lông mày xếch lên, không dễ dàng ở chung. Trái lại Diệp Du Mùa, từ trên gương mặt của bà khiến người xem có cảm giác rất hòa ái.
Diệp Du Mùa rất ít quan tâm tin tức, cho tới bây giờ chưa thấy qua Triệu Hùng. Đánh giá trên dưới Triệu Hùng, nhìn Triệu Hùng cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi, đang ở trong độ tuổi huyết khí phương cương, nhưng trên người lại có một loại khí chất nho nhã mà người đọc sách mới có.
“Xin chào, hội trưởng Hùng! Không ngờ, cậu còn trẻ tuổi, mà đã làm tới chức hội trưởng thương hội rồi.”
“Bà An quá khen!” Triệu Hùng nói một cách bình thản.
Vì anh em tốt là Trọng Ảnh, chỉ cần nhà họ An không quá đáng. Triệu Hùng sẽ không lấy thân phận và võ công để áp chế nhà họ An. Vả lại, Hải Phòng là địa bàn của Triệu Hùng, nhà họ An và nhà họ Niếp ở chỗ này, Triệu Hùng cũng không cho người tới quấy rầy.
Chuyện giang hồ, giang hồ giải quyết!
Chuyện của thương nghiệp, thương nghiệp giải quyết!
Chuyện của An Như, Trọng Ảnh và nhà họ An, nhà họ Niếp là ân oán cá nhân, chỉ cần nhà họ An và nhà họ Niếp không làm ra chuyện gì quá đáng, Triệu Hùng chắc chắn sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới bọn họ.
Có thể, Triệu Hùng bị nho giáo ảnh thưởng quá sâu, vô cùng chú trọng chuyện đối nhân xử thế. Đối với bạn bè và kẻ địch, anh đều có nguyên tắc làm việc của riêng mình, không bao giờ bị dao động bởi kẻ khác.
“Hội trưởng Hùng, chồng của tôi có việc đã ra ngoài rồi. Hôm nay anh tới nơi đây, là có chuyện gì?” Diệp Du Mùa nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
“Ồ, tôi tới là vì muốn truyền lời! Xin hỏi, bà chủ có mấy người con?”
“Hai! Một đứa con trai là An Duy, còn có một con gái là An Như.”
“Chuyện của An Như và Trọng Ảnh, chắc chắn trong lòng bà chủ đã có suy xét. Trọng Ảnh và An Như đều là bạn của Triệu Hùng tôi. Hôn lễ của An Như và Trọng Ảnh sắp tới gần, nhưng cô ấy muốn có được sự chúc phúc của bố mẹ mình. Tôi Triệu Hùng chân thành thay mặt cho Trọng Ảnh, tới mời ông An và bà chủ đến hôn lễ của bọn họ, tặng một lời chúc mừng cho cặp đôi mới cưới này!”
Nghe Triệu Hùng nói xong, Diệp Du Mùa không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Hội trưởng Hùng, anh nói lời này thật buồn cười. Chúng tôi làm cha mẹ, căn bản không đồng ý mối hôn sự này, làm sao có thể chúc phúc chứ? Chúng tôi còn chưa hỏi tội tên Trọng Ảnh kia, cậu ngược lại thì vô liêm sỉ thay hắn ra mặt. Lẽ nào đây là việc làm của đám người trẻ tuổi sao, chỉ bằng sự nhiệt huyết, chưa bao giờ tính toán chuyện hậu quả sao?”
Diệp Du Mùa càng nói càng tức giận, tiếp tục nói: “Con gái An Như của tôi và nhà họ Niếp Niếp Trường sớm có hôn ước, nó tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, đào hôn chạy tới Hải Phòng. Lẽ nào mọi người cũng không hiểu chuyện, có phải muốn hai bên náo loạn đến mất hết mặt mũi hay không?”
Triệu Hùng cũng không cắt lời Diệp Du Mùa, kiên trì nghe Diệp Du Mùa trách mắng xong, mới mở miệng phản bác nói: “Bà An, nói như vậy là sai rồi!”
“Nếu An Như là con gái của bà, lẽ nào bà nhẫn tâm để con gái gả cho một người ngu ngốc sao? Lẽ nào cũng bởi vì nhà họ Niếp có tiền? Nhưng mọi người nghĩ tới cảm nhận của An Như sao?”
“Thân thế của Triệu Hùng tôi, chắc chắn bà cũng biết. Tôi hiểu rõ về gia đình quyền thế, biết rất nhiều nhà giàu sẽ lấy hôn nhân của con gái mình, để đổi lấy lợi ích.”
“Nhưng An Như dù sao cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà! Cô ấy căn bản không yêu cái người Niếp Trường ngu ngốc kia, người An Như thích là Trọng Ảnh, cô ấy và Trọng Ảnh mới là tình yêu đích thực.”
“Tôi không hiểu rõ, các người làm cha mẹ, tại sao phải cầm gậy đánh uyên ương? Chẳng lẽ muốn ép An Như tới đường cùng, các người mới cam tâm sao?”
Diệp Du Mùa bị Triệu Hùng phản bác xấu hổ vô cùng, trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Hỗn láo!” Diệp Du Mùa tức giận quát một tiếng, sắc mặt âm trầm, nói với Triệu Hùng: “Hội trưởng Hùng, tôi là vì cái chức hội trưởng thương hội Hải Phòng, mới có thể cho anh ba phần mặt mũi. An Như là con gái của tôi, từ xưa đến nay chuyện hôn nhân đại sự, con gái đều phải nghe theo lời cha mẹ, nghe theo người mai mối. Từ nhỏ đến lớn con gái tôi đã sống trong nhung lụa, có thể nói là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi, nuôi dưỡng như cành vàng lá ngọc. Nhưng người bạn Trọng Ảnh kia của cậu có cái gì chứ? Chúng tôi đã sớm điều tra Trọng Ảnh, anh ta cả ngày ngoại trừ biết một chút võ công, hoàn toàn là một người chơi bời lêu lổng. Con gái của tôi gả cho người như thế, có thể hạnh phúc sao?”
“Vậy gả cho tên ngu ngốc Niếp Trường kia, An Như có thể hạnh phúc sao?” Triệu Hùng nhìn Diệp Du Mùa ngu ngốc không thay đổi, giọng nói cũng lớn hơn.
Triệu Hùng nhìn Diệp Du Mùa nói: “An Như muốn ở trong hôn lễ được cha mẹ chúc phúc, đó là thể hiện sự tôn kính với các ngươi! Cô ấy đã mang thai con của Trọng Ảnh, cũng gần trở thành một người mẹ. Trọng Ảnh tuy nói không giàu có, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt, biết yêu thương vợ, biết yêu thương con.”
Nói đến chỗ này, Triệu Hùng có chút động lòng nói: “Chí ít, An Như ở trong hôn lễ, nhận được lời chúc phúc của bố mẹ. Mà hôn lễ của tôi, muốn được bố mẹ chúc phúc, cũng không có cơ hội! bà An, gia hòa vạn sự hưng. nhà họ An các người muốn cho An Như gả cho con trai ngốc của nhà họ Niếp, đơn giản là muốn nhận đươc sự trợ giúp của nhà họ Niếp. Chỉ cần các người chấp nhận Trọng Ảnh, tôi sẽ ra mặt giúp đỡ nhà họ An.