Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1502



Mặc dù Triệu Hùng còn chưa chuyển đến Ngũ Tộc Thôn, nhưng trong mắt anh em Cửu Đường, Ngũ Tộc Thôn vẫn có cao thủ nhiều như mây. Huống chi, bọn họ đã nghe nói ông cụ Khổng Côn Bằng đứng đầu Thiên bảng tự mình trấn giữ Ngũ Tộc Thôn.

Đương nhiên, những người như họ còn chưa biết ông cụ Khổng đã đột phá Thiên bảng, tu vi bước lên Thần bảng.

Đúng lúc này, trên camera hiện lên mấy bóng đen.

Một anh bảo vệ nói với một người khác: “Ê, vừa nãy anh có thấy camera góc tây bắc có thứ gì đó đi ngang qua không?”

“Không có! Vừa nãy tôi bận hút thuốc.” Người còn lại nói.

“Chẳng lẽ có người nào đến?”

“Sao có thể? Đừng nói có các bạn bè võ công cao cường của anh Hùng ở đây, đừng quên còn có ông cụ Khổng đứng đầu Thiên bảng ở chỗ này. Có ông cụ ấy ở đây, anh có thể an tâm rồi.”

“Đừng coi thường, nếu sơ sẩy bị thủ lĩnh trách tội thì chết. Chúng ta vẫn nên xem camera lại đi!” Người lúc trước đề nghị.

Đồng bạn hít một ngụm thuốc, không kiên nhẫn nói: “Rồi rồi rồi! Vậy anh mau xem lại camera đi.”

Trong Ngũ Tộc Thôn có rất nhiều camera giám sát, ngoài sáng trong tối đều có rất nhiều đường dây ẩn. Người không quen với nghề giám sát thì rất khó tìm thấy camera ẩn.

Bóng đen hồi nãy là camera ẩn này bắt được.

Sau khi xem lại camera, bảo vệ thấy trên màn hình có mấy bóng đen hiện lên. Nhưng mà tốc độ thật sự quá nhanh, chỉ bắt được tàn ảnh.

“Mau nhìn này, đây là cái gì?”

Bảo vệ hút thuốc bị gọi tới, cẩn thận nhìn màn hình, mắt lộ ra kinh hãi nói: “Hình như có người lẻn vào thật rồi! Mau gọi thủ lĩnh dậy.”

Một tên bảo vệ khác tranh thủ thời gian gọi sẹo đao Ngô Tranh dậy.

Sẹo đao Ngô Tranh vừa ngủ dậy, còn có hơi mơ màng, nhìn thuộc hạ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Anh sẹo đao, hình như có người lẻn vào Ngũ Tộc Thôn.” Thuộc hạ báo cáo với Ngô Tranh.

Ngô Tranh nghe xong lập tức tỉnh táo lại.

Sau khi xem hình ảnh camera ghi lại, ông ta nhảy bắn lên khỏi ghế, sai thuộc hạ: “Nhìn chằm chằm camera, âm thầm thông báo cho các anh em tăng cường cảnh giác, trước tiên đừng nên đánh cỏ dọa rắn.”

“Vâng!” Thuộc hạ đáp.

Ngô Tranh có liên hệ trực tiếp với Sói đen Trang Đồng Phú đang ở Ngũ Tộc Thôn, ông ta liên hệ với Trang Đồng Phú đầu tiên.

“Anh Sói, có người xâm lấn Ngũ Tộc Thôn.” Ngô Tranh báo cáo với Sói đen Trang Đồng Phú.

“Tôi biết rồi! Chúng ta đi dò xét thực lực của kẻ địch trước, Ngô Tranh, cậu thông báo cho anh Hùng và ông cụ Khổng.” Sói đen Trang Đồng Phú dặn dò sẹo đao Ngô Tranh.

Dặn dò xong, Sói đen Trang Đồng Phú lập tức kêu Tiết Ân, Tàn Kiếm và bốn anh em nhà họ Mã tỉnh dậy.

Mấy người nghe bảo có kẻ dám can đảm xâm lấn Ngũ Tộc Thôn, mỗi người đều mài đao soàn soạt, chuẩn bị làm một vố lớn.

Có ông cụ Khổng đứng đầu Thiên bảng trấn giữ nơi này, lại có những cao thủ như Sói đen Trang Đồng Phú, Tiết Ân. Những kẻ dám can đảm xông vào Ngũ Tộc Thôn đúng là chán sống rồi!

Mấy người Trang Đồng Phú, Tiết Ân phụ trách bảo vệ người nhà họ Triệu. Đặc biệt là Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí càng là đối tượng cần bảo vệ trọng điểm.

Trang Đồng Phú dẫn theo Tàn Kiếm, Tiết Ân dẫn theo bốn anh em nhà họ Mã, đám người chia ra hai đường, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trên tay Phong Vô Ngôn có bản vẽ Ngũ Tộc Thôn, rất dễ dàng tìm tới chỗ ở của người nhà họ Triệu. Chỉ là Triệu Khải Thời ở căn phòng nào thì ông ta không biết được.

Sau khi đi vào thôn nhà họ Triệu, Phong Vô Ngôn ra dấu tay cho đệ tử tấn công.

Mấy tên đệ tử đang chuẩn bị xông đi vào đánh giết, đã thấy trước mặt mình bỗng dưng xuất hiện mấy người.

Người dẫn đầu chặn đường là Tiết Ân.

Tiết Ân dẫn theo bốn anh em nhà họ Mã ngăn cản đường đi của đệ tử Phong Vô Ngôn.

Bốn anh em nhà họ Mã, mỗi người cao gần hai mét, đứng ở đó giống như cột điện to lớn, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép, trông mà phát khiếp.

Tiết Ân lạnh lùng nói: “Bạn bè từ đâu dám đến Ngũ Tộc Thôn gây chuyện, mau xưng tên ra!”

Đối phương đưa mắt liếc nhau một cái, chẳng nói câu nào mà đã chạy về phía mấy người Tiết Ân.

Tiết Ân cầm đoản đao xông tới.

Chỉ qua mấy hiệp, Tiết Ân đã chém một đệ tử của Phong Vô Ngôn ngã xuống đất.

Mấy người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị bốn huynh đệ nhà họ Mãbắt được ngã ở nơi xa.

Quả nhiên có cao thủ!

Phong Vô Ngôn nhíu chặt lông mày.

Những đệ tử này của ông đối phó với mấy người Cửu Đường kia vẫn được. Nhưng đối phó với cao thủ bảng Võ Thần, nhất là cao thủ Thiên bảng như Tiết Ân thì không được.

Phong Vô Ngôn đi đến bên đệ tử, mắng một câu: “Một đám thùng cơm, toàn là đồ vô dụng!”

Phong Vô Ngôn vươn tay lấy cây đao trên lưng xuống, nhìn Tiết Ân đứng cách đó không xa, nói: “Võ công của ông không tệ lắm! Ông là người Thiên bảng à?”

Tiết Ân chưa từng gặp Phong Vô Ngôn, càng chưa gặp Phong Vô Ôn giả mạo Phong Vô Ngôn. Nhưng anh ta đã nhận ra một loại sát khí đáng sợ từ trên người Phong Vô Ngôn.

Sát khí tràn về hướng anh ta và bốn anh em nhà họ Mã, ép mấy người có cảm giác không thở nổi.

Người này ít nhất là cao thủ trong mười vị trí đầu Thiên bảng!

Đây là dự đoán của Tiết Ân đối với Phong Vô Ngôn!

“Ông là ai?” Tiết Ân hỏi Phong Vô Ngôn.

Phong Vô Ngôn nở một nụ cười khẩy, nói: “Cậu còn chưa xứng biết!” Nói xong, dưới chân khẽ động, người đã lao về phía Tiết Ân.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Keng!”, đao trong tay hai người đánh vào nhau, tạo ra một chùm tia lửa trong đêm mưa.

Một đao đó chấn động đến mức tay cầm đao của Tiết Ân run lên, đao trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Phong Vô Ngôn liên tiếp chém mạnh một phen, Tiết Ân bị đánh đến mức chỉ còn sức chống đỡ, không hề có lực đánh trả, nằm ở mức liên tục bại lui.

Bốn anh em nhà họ Mã thấy thế lần lượt đánh về phía Phong Vô Ngôn.

Thân thể Phong Vô Ngôn nhảy lên thật cao, xoáy đao trên không trung một cái, mấy đợt cương khí chém về phía bốn anh em nhà họ Mã.

Bốn anh em nhà họ Mã biết lợi hay hại, lo cho bản thân tránh sang bên cạnh.

Mã Nhị Trực bởi vì không tránh kịp, bị cương khí thân đao vung ra chém trúng, một bên chân trực tiếp bị thương.

Sau khi Phong Vô Ngôn đáp xuống đất, vung đao trong tay lên, dứt khoát chém về phía Tiết Ân.

Tiết Ân vung đao trong tay lên chặn lại, trực tiếp bị đánh trúng, người bay ra ngoài mấy mét, đao trong tay cũng rơi xuống đất.

Quá mạnh!

Trong mắt Tiết Ân lộ ra kinh sợ, thực lực của người trước mắt tuyệt đối không thua kém Triệu Hùng.

Cường giả ở ba vị trí đầu Thiên bảng!

Nghĩ đến đây, Tiết Ân tìm kiếm tên của người nọ trong đầu.

Thấy Phong Vô Ngôn không nói một lời cầm đao đi về phía mình, Tiết Ân hoảng sợ bật thốt lên: “Ông là ông Phong đứng thứ ba Thiên bảng?”

Phong Vô Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Biết thì có ích gì? Người bán mạng cho nhà họ Triệu chỉ có một con đường chết! Đi chết đi!”

Phong Vô Ngôn vung đao chém về phía đầu Tiết Ân.

Nói thì chậm, làm thì nhanh!

Trong chớp mắt, một chiếc roi quất về phía Phong Vô Ngôn.

Nếu như Phong Vô Ngôn không rút đao về, tất nhiên sẽ bị roi quất trúng, có khả năng sẽ đứt cổ tay.

Phong Vô Ngôn sao có thể làm việc thiệt thòi cho mình như vậy, ông ta kịp thời rút đao trong tay về. Tiết Ân bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, liên tiếp nhảy lên mấy lần, tránh khỏi phạm vi công kích của Phong Vô Ngôn.

Một ông cụ đi ra từ sau lưng Tiết Ân, chính là ông cụ Khổng Côn Bằng.

Ông cụ Khổng vuốt râu dài, nhìn Phong Vô Ngôn cười nói: “Anh Phong, lâu rồi không gặp, anh có khoẻ không!”