Sau khi thấy rõ người tới, Phong Vô Ngôn cười gằn, nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là ông! Khổng Côn Bằng, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và nhà họ Triệu, tốt nhất ông hãy bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Khổng Côn Bằng đã nghe Triệu Hùng kể từ đầu đến cuối chuyện liên quan đến Phong Văn Dần - con trai Phong Vô Ngôn - và nhà họ Triệu. Ông ta chậm rãi đi về phía Phong Vô Ngôn, đi tới gần rồi, ông ta nhìn Phong Vô Ngôn nói: “Anh Phong, nếu là chuyện của người khác, tôi nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua đây là nhà họ Triệu! Tôi được người nhờ vả, không thể để người nhà của họ bị thương. Hơn nữa, ân oán giữa con trai anh và nhà họ Triệu, tôi cũng có nghe sơ qua rồi. Nếu Phong Văn Dần không thèm muốn Triệu Hiền, chuyện này sẽ không trở thành bi kịch. Thế vận đổi thay, chú trọng nhân quả. Bởi vì có nhân mới có quả.”
“Ông già Khổng này, ông đừng đứng đây nói đạo lý với tôi. Ông cứ nói thế, chi bằng xuất gia làm hòa thượng để phổ độ chúng sinh đi? Chúng ta đã quen biết nhiều năm, đừng để tôi vì chuyện nhà họ Triệu mà không nể mặt ông. Ông tránh sang một bên, nhà họ Triệu giết con cháu nhà họ Phong tôi, tôi cũng sẽ không để yên cho nhà họ Triệu.”
Khổng Côn Bằng nghe vậy nhíu chặt mày.
Mặc dù ông ta với Phong Vô Ngôn cũng không tính là bạn bè, nhưng hai người đều quen biết đã lâu. Họ đều là dừng lại ở Thiên bảng, mãi vẫn không lên được Thần bảng.
Bây giờ ông cụ Khổng thành công bước lên tu vi Thần bảng, nghe nói Phong Vô Ngôn cũng đã bế quan nhiều năm. Ông cụ Khổng cũng muốn xem thử võ công của Phong Vô Ngôn tiến bộ bao nhiêu.
Khổng Côn Bằng híp mắt lại, nói với Phong Vô Ngôn: “Anh Phong, nên hoá giải mâu thuẫn chứ đừng làm nó sâu thêm. Anh hãy quên đi thôi!”
“Quên đi? Người chết không phải con của ông. Nếu như người chết là con ông, ông sẽ nói câu như là quên đi à? Khổng Côn Bằng, đừng tưởng rằng ông là người đứng đầu Thiên bảng thì Phong Vô Ngôn tôi sẽ sợ ông.”
“Vậy xem ra anh muốn xông vào nhà họ Triệu đúng không?”
“Từ xưa, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Nhưng con anh trượt chân rơi xuống sông mà chết, hơn nữa mọi chuyện đều có nguyên nhân, khoản nợ này không nên tính trên đầu nhà họ Triệu.”
Phong Vô Ngôn nhướn lông mày lên, tức giận nói: “Thế theo cách nói của ông, con trai tôi xui xẻo là đáng đời à?”
“Tôi không có ý này, mà là tôi nghĩ cả hai bên nên biến chiến tranh thành tơ lụa. Hôm nay anh giết người nhà họ Triệu, ngày mai con cháu nhà họ Triệu đến tìm anh trả thù, cứ tiếp tục vòng tuần hoàn ác tính như thế, anh cho rằng đây là cách giải quyết mọi chuyện ư?” Ông cụ Khổng lên tiếng khuyên nhủ.
Phong Vô Ngôn giơ cao thanh đao trong tay, trừng Khổng Côn Bằng, nói: “Ông cụ Khổng, ông không cần phải nói đạo lý lớn cho tôi nghe. Nếu còn có chút tình mọn với tôi, ông hãy tránh sang một bên đi. Nếu không, đừng trách tôi không nhớ tình xưa.”
“Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh tổn thương người nhà họ Triệu.”
“Nếu vậy thì đừng trách tôi không khách khí với ông.”
Vừa dứt lời, Phong Vô Ngôn cầm thanh đao bén nhọn chém về phía Khổng Côn Bằng.
Ngay khi Phong Vô Ngôn chém một đao, Khổng Côn Bằng kéo chiếc roi trong tay, lưỡi đao chém lên roi mềm.
Roi mềm hơi kéo căng, trực tiếp bắn ngược lại đao của Phong Vô Ngôn.
Khổng Côn Bằng đá Phong Vô Ngôn một cước.
Phong Vô Ngôn đưa chân nghênh đón.
Ngay khi đấu được mười mấy chiêu, Phong Vô Ngôn càng đánh càng kinh sợ.
Từ chiêu thức của Khổng Côn Bằng, ông ta có thể cảm nhận được một dòng nội lực hùng hậu.
Hai người đã đấu với nhau không chỉ một lần, Phong Vô Ngôn cảm nhận được rõ ràng chênh lệch giữa mình và Khổng Côn Bằng.
Ban đầu ông ta còn tưởng rằng sau lần bế quan này, ông ta có thể tranh với Khổng Côn Bằng vị trí xếp hạng trên Thiên bảng. Ai ngờ thực lực của Khổng Côn Bằng lại đột nhiên tăng mạnh.
Khi Phong Vô Ngôn bị Khổng Côn Bằng dùng một chưởng đánh văng ra, vẻ mặt Phong Vô Ngôn vô cùng kinh sợ, hoảng sợ hỏi: “Khổng Côn Bằng, chẳng lẽ ông đã đột phá từ Thiên bảng lên Thần bảng?”
Khổng Côn Bằng rút roi về tay mình, không nói đúng hay sai, chỉ bảo: “Xem như thế đi! Chẳng qua tôi còn chưa tới Võ Thần đường thi lại. Ngược lại là anh, bế quan nhiều năm, anh cũng tiến bộ rất nhiều.”
Phong Vô Ngôn nghe bảo Khổng Côn Bằng quả nhiên đã đột phá từ Thiên bảng lên Thần bảng, ông liền biết hôm nay đến gây sự với nhà họ Triệu không thành công.
Dưới Thần bảng đều là sâu kiến, lời này tuyệt đối không phải nói suông.
Dù là trước kia ông cụ Khổng làm người đứng đầu Thiên bảng, lại thêm người xếp hạng thứ hai Triệu Hùng, hoặc là Trần Văn Sơn và Nông Tuyền, mới có thể địch lại một cao thủ Thần bảng.
Bây giờ xem ra, Khổng Côn Bằng không hề dùng toàn lực khi đấu với Phong Vô Ngôn.
Trên thực tế, đúng là như vậy!
Vốn dĩ Khổng Côn Bằng còn tưởng rằng Phong Vô Ngôn bế quan xong, võ công của ông ta sẽ có bước tiến nhảy vọt. Hai người vừa đấu với nhau, ông ta đã có thể dò ra. Võ công chỉ tiến bộ hơn đôi chút. Cho dù ông ta không đột phá đến Thần bảng, cũng có thể đánh thắng Phong Vô Ngôn. Thế nên ông ta không muốn so chiêu với Phong Vô Ngôn nữa.
“Khổng Côn Bằng, nếu ông là cao thủ Thần bảng, tôi chắc chắn không phải đối thủ của ông! Nhưng đây là ân oán giữa tôi và nhà họ Triệu, tôi hy vọng ông không nhúng tay vào. Cứ xem như Phong Vô Ngôn tôi nợ ông một ân tình, thế nào?”
Nếu để cho Phong Vô Ngôn nợ ông ta một nhân tình, đối với Khổng Côn Bằng đây là một món hời lớn. Chẳng qua, ông ta đã đồng ý với Triệu Hùng là sẽ ở lại Ngũ Tộc Thôn để bảo vệ người nhà họ Triệu. Nếu để cho người nhà họ Triệu bị thương, cái mặt mo này của ông ta cũng không giữ được.
Khổng Côn Bằng nói với Phong Vô Ngôn: “Anh Phong, hay là vậy đi! Chuyện nhà họ Triệu thì tôi có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng trước khi Triệu Hùng đến, anh không thể làm hại người nhà họ Triệu, để một mình Triệu Hùng giải quyết ân oán nhà họ Triệu với anh đi.”
“Triệu Hùng?” Phong Vô Ngôn nhíu mày, hỏi: “Người ông nói là đứa con trai của Triệu Khải Thời?”
“Đúng vậy!” Khổng Côn Bằng khẽ gật đầu.
“Tôi nghe nói võ công của tên nhóc đó khá tốt.” Phong Vô Ngôn nghiền ngẫm nở nụ cười, khinh thường nói: “Được thôi! Vậy để tôi chờ tên nhóc đó một lát.”
Trước khi Phong Vô Ngôn bế quan, ông ta đã xếp thứ ba trên Thiên bảng của bảng Võ Thần. Ngoại trừ ông cụ Khổng, ông ta thật sự không để bất kỳ kẻ nào vào mắt.
Còn Triệu Hùng, Phong Vô Ngôn hoàn toàn không để trong lòng.
Người nhà họ Triệu đã được Sói đen Trang Đồng Phú cảnh cáo, nói Phong Vô Ngôn dẫn người đột kích Ngũ Tộc Thôn, bảo họ tuyệt đối không nên đi ra ngoài.
Triệu Khải Thời vẫn luôn lo lắng cho tình huống bên ngoài, hỏi Tàn Kiếm: “Tàn Kiếm, hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào?”
“Ông Phong Vô Ngôn đó tạm thời bị ông cụ Khổng kiềm chế lại, nhưng hình như ông ta đang chờ anh Hùng!”
Trên mặt Triệu Khải Thời lộ ra vẻ lo lắng, trong miệng thì thào bảo: “Mặc dù võ công của Hùng khá tốt, nhưng nó còn thiếu kinh nghiệm. Ông Phong Vô Ngôn đó lại đứng thứ ba Thiên bảng, tôi thật sự lo lắng cho sự an toàn của Hùng.”
Tàn Kiếm nói với Triệu Khải Thời: “Ông cụ Triệu cứ yên tâm đi! Võ công của anh Hùng đã là trình độ cao nhất trong những người trẻ tuổi, chỉ cần không phải là cao thủ Thần bảng, anh ấy nhất định sẽ có hy vọng thắng.”
“Tàn Kiếm, chuyện này liên quan đến ân oán giữa nhà họ Triệu chúng tôi và Phong Vô Ngôn, có thể để chúng tôi đi ra ngoài quan sát chút không?” Triệu Khải Thời hỏi Tàn Kiếm.
“Cái này...”
Tàn Kiếm không dám mạo hiểm đồng ý, nếu như Triệu Khải Thời gặp nguy hiểm, anh ta không gánh nổi.
Tàn Kiếm suy nghĩ, nói: “Như vậy đi! Tôi sẽ hỏi ông cụ Khổng giúp các ông. Nếu ông ấy không nói gì, chúng tôi cũng không dám tự quyết định.”
Triệu Khải Thời thúc giục: “Ừ! Vậy cậu mau đi hỏi ông cụ giúp tôi.”