Triệu Hùng bắn thanh “Thừa Ảnh Kiếm” trong tay ra, ngay cả ông cụ Khổng cũng vô cùng kinh ngạc. Không biết Triệu Hùng đang muốn làm gì.
Phải biết rằng, thanh “Băng Hỏa Đao” trong tay Phong Vô Ngôn chính là một thanh bảo đao. Triệu Hùng giỏi sử dụng kiếm pháp, nếu dùng tay không đấu với Phong Vô Ngôn thì một tia hy vọng thắng cuộc cũng sẽ không có.
Phong Vô Ngôn vung thanh đao trong tay ra để chống đỡ, nhưng sức mạnh từ thanh “Thừa Ảnh Kiếm” khiến Phong Vô Ngôn phải lùi lại bảy, tám mét.
Giữa những tia lửa phóng ra, Triệu Hùng rút thanh “Ngư Trường Kiếm” từ trong ống quần ra, vừa né tránh vừa áp sát đối phương rất linh hoạt.
Chỉ thấy thanh “Ngư Trường Kiếm trong tay Triệu Hùng cứ thế đâm thẳng về phía Phong Vô Ngôn.
Phong Vô Ngôn vừa đỡ đòn tấn công từ thanh “Thừa Ảnh Kiếm”, không hề ngờ đến trong tay Triệu Hùng lại có thêm một thanh bảo kiếm nữa. Trước ngực bị thanh kiếm xoẹt qua, để lại một vết thương dài tầm sáu, bảy phân.
Nếu không phải đã có canh khí bảo vệ thì nhát kiếm này đã có thể đoạt lấy mạng của Phong Vô Ngôn rồi.
Sau khi Triệu Hùng nhận lấy Thừa Ảnh Kiếm thì lại không thừa thắng mà tấn công nữa.
Con sói đơn độc bị thương mới là điều đáng sợ nhất, Phong Vô Ngôn mới chỉ bị thương nhẹ và có thể tung đòn phản công bất cứ lúc nào.
Triệu Hùng lùi lại mấy bước, đem thanh Ngư Trường Kiếm bỏ vào bao kiếm ở ống quần. Cầm thanh “Thừa Ảnh Kiếm” trong tay, anh kiên cường hiên ngang đứng giữa sân.
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Hiền nhìn chằm chằm vào người anh họ Triệu Hùng, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ sùng bái.
Đây chính là niềm tự hào của nhà họ Triệu! Đây chính là “anh Hùng” mà cô ta luôn ngưỡng mộ.
Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí nhìn thấy Triệu Hùng đả thương Phong Vô Ngôn thì vô cùng vui mừng. Chỉ là bọn họ không hiểu vì sao Triệu Hùng lại không thừa thắng mà xông lên.
Chỉ có ông cụ Khổng hiểu được suy nghĩ của Triệu Hùng, nếu như Phong Vô Ngôn rơi vào thế bí mà làm càn, cho dù Triệu Hùng có thắng được ông ta thì nhất định cũng sẽ bị thương nặng. Rõ ràng là Triệu Hùng không muốn bản thân bị thương nặng. Đây cũng chính là cái gọi là “phải biết điểm dừng” trong tỉ thí võ công.
Khổng Côn Bằng nheo mắt, tay vuốt bộ râu dài.
Chiêu giữa đường đổi kiếm này của Triệu Hùng phải nói là rất thông minh. Không chỉ làm nổi bật sự hơn người của Triệu Hùng mà còn thể hiện được sự táo bạo của người có võ công cao cường.
Phong Vô Ngôn cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, ông ta đưa tay chạm vào vết máu rồi đưa lên khóe miệng li3m một cái.
Sắc mặt Phong Vô Ngôn vô cùng nghiêm nghị, ông ta nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng cách đó không xa rồi nói: “Nhóc này, cậu tuổi còn nhỏ mà đã có võ công cao như thế này rồi. Lâu dần võ công của cậu có thể sẽ hơn cả tôi và thầy Khổng. Nào đến đây, tôi biết cậu vẫn chưa lôi ra tuyệt chiêu của mình. Chúng ta hãy đánh một trận sống mái đi nào! Nếu cậu thắng, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, từ nay sẽ không gây phiền phức cho nhà họ Triệu nữa. Còn nếu cậu thua, tôi sẽ lấy tính mạng của bố con cậu, còn có cả tính mạng của cô gái kia nữa!”
“Đến đi!” Triệu Hùng không nói nhiều lời.
Lấy cuộc chiến để khiến đối phương tâm phục khẩu phục chính là sự kính trọng tốt nhất đối với Phong Vô Ngôn. Nếu như có lời nói xúc phạm hoặc có hành vi thiếu tôn trọng đối với Phong Vô Ngôn, thì với tính cách của người này, nhất định sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Hai người đồng thời di chuyển, thân hình nhanh chóng lao về phía đối phương.
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, âm thanh “leng keng leng keng” vang lên bên tai.
Lần này cũng không biết là lần thứ bao nhiêu hai người chiến đấu với nhau rồi.
Cùng với tốc độ chém giết ngày càng nhanh của hai người, cơn mưa xung quanh cũng tạnh dần.
Giẫm lên nước mưa dưới đất, nước mưa bắ n ra tung tóe.
Những người đứng bên ngoài nín thở quan sát từng chuyển động của hai người.
Cuộc chiến giữa Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn đã bước vào giai đoạn gay cấn nhất, đây cũng là lúc hai bên sẽ quyết định thắng bại.
Triệu Hùng thi triển “Cuồng Vân Bộ Pháp” càng lúc càng thành thục. Anh đồng loạt thi triển Phá kiếm, Bản kiếm, Phong kiếm, Vũ kiếm, Lôi kiếm, Điện kiếm và Cuồng kiếm trong “Bùi Mân Kiếm Pháp”.
Khi sử dụng chiêu Biến kiếm, kiếm pháp ngay lập tức trở nên phóng khoáng, linh hoạt. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Triệu Hùng không ngừng xoay quanh người Phong Vô Ngôn. Phong Vô Ngôn đã hoàn toàn bị bao phủ trong bức màn kiếm.
Đúng lúc này, một tia chớp tuyệt đẹp lóe lên trên bầu trời.
Cùng với đó là âm thanh “răng rắc” kinh hoàng, chỉ thấy Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn đồng thời ở cùng một chỗ.
Thanh kiếm trong tay Triệu Hùng đâm vào vai của Phong Vô Ngôn, thanh đao trong tay Phong Vô Ngôn lại đâm vào bụng của Triệu Hùng. Triệu Hùng một tay cầm lấy cán đao, chỉ cần con đao càng đâm sâu vào thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Vết thương của hai người đã chảy máu.
Mưa đã tạnh!
Mọi người bên ngoài yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của một chiếc lá rơi.
Bỗng nhiên Phong Vô Ngôn nói: “Tôi thua rồi!”
“Nhường rồi!” Triệu Hùng thu lại thanh trường kiếm trong tay trước.
Phong Vô Ngôn cũng thu lại thanh đao trong tay.
Cả hai cùng điểm huyệt để bịt kín mạch máu ở vết thương lại, không cho máu chảy ra quá nhiều.
Người khác không thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông cụ Khổng lại có thể nhìn ra được manh mối.
Trước đó, Phong Vô Ngôn đã để lộ điểm yếu nửa người trên của mình và đã bị Triệu Hùng nắm bắt được cơ hội.
Chỉ là Triệu Hùng không kề kiếm vào yết hầu của Phong Vô Ngôn mà chỉ vỗ nhẹ vào cổ rồi đâm vào vai ông ta.
Phong Vô Ngôn biết Triệu Hùng thủ hạ lưu tình. Nếu không, bản thân ông ta tuy có thể đả thương Triệu Hùng nhưng vẫn sẽ mất mạng.
Khi nghe thấy Phong Vô Ngôn nói “tôi thua rồi”, Triệu Hiền mừng rỡ chạy ra từ phía ông cụ Khổng.
“Anh Hùng!”
Triệu Hiền như chim yến mới nở, chạy đến sà vào lòng Triệu Hùng.
Phong Vô Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Triệu Hiền, ông ta nói với Triệu Hùng: “Nhóc này, trận này Phong Vô Ngôn tôi thua tâm phục khẩu phục. Đợi đến khi tôi võ công tinh thông sẽ lại đến thỉnh giáo cậu.” Nói xong, ông ta liền ra lệnh cho học trò của mình: “Chúng ta đi!”
Sau khi người đi rồi, không trung vọng lại tiếng của Phong Vô Ngôn.
“Thầy Khổng, hôm khác tôi sẽ đến tìm ông uống rượu!”
Ông cụ Khổng cười, đáp: “Được!”
Đừng thấy âm thanh của ông cụ Khổng không lớn, nhưng lại truyền đến tai Phong Vô Ngôn một cách rõ ràng.
Khổng Côn Bằng trước đây là một nhà giáo dục. Vì thế, mọi người thường gọi ông là “thầy Khổng”.
Triệu Hiền cảm thấy bụng dưới có chút ẩm ướt liền cúi đầu xuống nhìn, phát hiện phần bụng của Triệu Hùng có một vết thương dài khoảng độ năm, sáu phân. Ngoài ra, trên cánh tay cũng còn có một vết thương nữa.
“Anh Hùng, anh bị thương rồi?” Triệu Hiền quan tâm hỏi.
Triệu Hùng cười, an ủi Triệu Hiền: “Anh không sao, chút vết thương nhỏ này đối với những người học võ như anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt.”
“Nhưng vẫn phải đến bệnh viện xử lý băng bó một chút chứ! Để tránh vết thương bị nhiễm trùng.”
“Ừm! Lát nữa anh sẽ đi.”
Triệu Hùng thấy ông cụ Khổng đem theo bố Triệu Khải Thời và cả mấy chú bước đến.
Ông cụ Khổng nhìn Triệu Hùng, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng, ông ta cười nói: “Triệu Hùng, trận này con đánh rất tốt! Không chỉ hóa giải được ân oán giữa nhà họ Triệu và Phong Vô Ngôn mà còn giúp con nổi tiếng thành danh!”
“Nhưng con không muốn nổi tiếng!” Triệu Hùng cười khổ nói.
Ông cụ Khổng cười, nói: “Phong Vô Ngôn bại dưới tay con, tất nhiên sẽ đi nói với người ngoài chuyện này. Đám học trò của ông ta lại càng không dám. Con cũng nên dặn dò những người có mặt ở đây không được đem chuyện tối nay nói ra ngoài, thì sẽ không có ai biết được.”
Triệu Hùng gật đầu, nói với bố Triệu Khải Thời: “Bố, chuyện này giao cho bố rồi.”
Triệu Khải Thời gật gật đầu, thấy trên người Triệu Hùng có nhiều vết thương liền khuyên bảo: “Con mau đến bệnh viện xử lý vết thương một chút đi!”
“Vậy con đi trước nhé!” Nói xong, Triệu Hùng vẫy tay với những người xung quanh rồi chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng của Triệu Hùng, ánh mắt Triệu Khải Thời bùng cháy một tia hy vọng.
“Người đứng đầu Thiên bảng?”
Chẳng lẽ nhà họ Triệu thật sự sẽ có cao thủ “thần bảng” sao?