Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1511



Triệu Hùng để cho Tiết Ân đi theo Kim Châu, nói rằng trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau.

Kim Châu cũng không từ chối, Triệu Hùng đã vì cô mà làm rất nhiều.

Quãng thời gian mà Kim Châu và Hoa Di sống cùng với nhau, tình cảm của hai người như chị em vậy.

Hai người vẫn như cũ không ngừng tạm biệt nhau, Hoa Di mời Kim Châu, nói cô ấy sắp tới hãy nán lại Hải Phòng mấy ngày, cô sẽ dành ra chút thời gian để chăm sóc cô ấy thật tốt.

Kim Châu nói: "Bác sĩ Hoa, lòng tốt của cô tôi xin nhận. Nhưng chờ tôi tìm được em gái rồi hẵng nói sau! Nếu như có thời gian, tôi sẽ đến Hải Phòng."

Hoa Di gật đầu một cái, cười nói về phía Kim Châu: "Vậy chúc cô lên đường xuôi gió!"

"Lên đường xuôi gió!" Triệu Hùng cũng chúc.

Sau khi Kim Châu và Tiết Ân rời khỏi Hải Phòng, Hải Phòng lại lần nữa bình yên.

Thế nhưng bình yên cũng chỉ là tạm thời.

"Ngũ Tộc Thôn" của Triệu Hùng, đã thành trở thành mục tiêu công kích của Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn. Tuy nhiên lại không có ai chủ động phát động tấn công vào "Ngũ Tộc Thôn" cả, ai cũng muốn ngư ông đắc lợi cả.

Vã lại, Hải Phòng có ông cụ Khổng – người đứng thứ nhất thiên bảng trấn giữ. Theo như lời đồn đãi thì võ công của Triệu Hùng sâu không lường được, cộng thêm bên người Triệu Hùng có bạn tốt khắp nơi, nếu như ai dẫn đầu phát động tấn công với "Ngũ Tộc Thôn" nhất định sẽ tổn thất lớn.

Loại mối quan hệ cân bằng trong bóng tối này bởi vì Tây Giao sẽ trả thù nhà họ Triệu mà đang dần dần bị phá vỡ.

Niếp Cửu Long đã từ Hải Phòng trở lại tỉnh Sơn Lâm của thành phố Vân Sơn.

Vào ngày này, Niếp Cửu Long nắm điện thoại trong tay, suy tư hồi lâu, cuối cùng bấm máy gọi cho người đã gọi cho mình ngày hôm đó

Trác Kỳ thấy Niếp Cửu Long gọi điện thoại đến, khóe miệng không khỏi hiện ra một tia cười lạnh, tự lẩm bẩm: "Lão già kia, cuối cùng ông cũng phải gọi điện thoại cho tôi."

Sau đó Trác Kỳ châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc, vừa nhấn nút trả lời trên điện thoại.

"Chủ tịch Niếp, ông đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Trác Kỳ giọng ngạo mạn nói.

Niếp Cửu Long nói với Trác Kỳ: "Mấy người không phải muốn hợp tác với tôi sao? Tôi có thể đồng ý với mấy người, thế nhưng tôi muốn xem thực lực của mấy người ra sao!"

"Thực lực à? Có thể chứ." Trác Kỳ nói: "Thấy cổ phiếu của công ty ông buổi chiều sẽ rớt giá. Nếu như hài lòng, chúng ta sẽ bàn lại." Nói xong, không cho Niếp Cửu Long nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Bây giờ thị trường cổ phiếu đang ở giai đoạn tăng giá lên cao so với thị trường chung, ngay cả cổ phiếu của nhà họ Niếp cũng đã tăng mười mấy phần trăm. Hôm nay đã tốc độ tăng đã vượt quá hai phần trăm, ông ta không tin đối phương có năng lực lớn như vậy, nói cổ phiếu của công ty mình rớt giá liền ngay lập tức rớt giá.

Niếp Cửu Long rất hiểu rõ người quản lý quỹ giao dịch cổ phiếu của công ty ông ta. Với quan hệ của hai người, ông ta chỉ cần không bỏ tiền đặt cuộc trong tay ra thì đối phương cho dù có như thế nào thì cũng không thể để cho cổ phiếu của công ty mình rớt giá được. Nếu quả thật phát sinh ra loại chuyện rớt giá này, chỉ có thể nói là thực lực của đối phương hơn xa mình.

Phải biết, ở thành phố Sơn Lâm thì nhà họ Niếp là nhà giàu nhất, nằm trong số hai mươi công ty hàng đầu của đất nước. Thực lực đối phương ở trên mình, chi cần dùng đầu ngón chân đếm thôi cũng có thể biết là hơn bao nhiêu.

Thế nhưng Niếp Cửu Long cũng chỉ biết đối phương là nhà họ Lưu ở Nha Trang, còn những chuyện khác thì không biết gì cả.

Niếp Cửu Long trở lại phòng, sau đó mở máy vi tính ra. Vừa pha trà uống trà, vừa nhìn chằm chằm vào xu hướng giá cổ phiếu của công ty trong máy vi tính.

Cho tới trưa thì biểu hiện đều rất bình thường, thế nhưng gần tới thời gian báo cáo cuối ngày vào buổi trưa thì đột nhiên một đơn lớn được bán, ngay sau đó giá cổ phiếu của công ty xảy ra hiện tượng lao xuống dốc. Từ tăng lên hai phần trăm lại trực tiếp bị giảm xuống gần ba phần trăm.

Niếp Cửu Long mới vừa kịp phản ứng thì đã hết giờ buôn bán vào buổi sáng.

Chuyện này không có dấu hiệu báo trước khiến cho Niếp Cửu Long không khỏi sợ hết hồn hết vía.

Niếp Cửu Long tức giận đến mức trực tiếp gọi điện cho người quản lý quỹ giao dịch, thế nhưng đã gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không có dấu hiệu cóa người trả lời trả lời. 

Chuyện này khiến cho Niếp Cửu Long tức giận gần chết.

Bữa trưa Niếp Cửu Long cũng không đói bụng.

Sau khi thị trường mở cửa vào buổi chiều, cổ phiếu của công ty Niếp một đường đi xuống. Không tới hai giờ, đã bị rớt giá đến mức chạm sàn. Mà chỉ số thị trường lúc này còn hơi tăng lên 0,6 phần trăm.

Chuyện này!

Niếp Cửu Long bị kinh hãi á khẩu không nói nên lời.

Ở trong nước, người có thể khiến cho cổ phiếu của nhà họ Niếp nói rớt giá liền rớt giá như vậy có thể vẫn chưa tồn tại. Thế nhưng trên thực tế, chuyện như vậy lại thật sự xảy ra.

Niếp Cửu Long vội vàng bấm điện thoại gọi cho Trác Kỳ lần nữa.

"Anh Trác, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào? Làm sao anh biết được cổ phiếu của nhà họ Niếp tôi bị rớt giá?" Niếp Cửu Long giật mình hỏi.

Trác Kỳ cười nói: "Niếp chủ tịch phải biết thao tác và người sau lưng nắm giữ cổ phiếu. Chỉ cần giải quyết được người đó đương nhiên có thể giải quyết được cổ phiếu của nhà họ Niếp ông. Như thế nào, bây giờ đã tin tưởng tôi có năng lực trợ giúp anh chưa?"

"Tin! Tin! Bây giờ tôi mới biết, người giỏi thì sẽ có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên! Anh Trác, chúng ta có thể nói chuyện với nhau thật tốt được chứ?"

"Có thể! Ngày mai tôi đến thành phố Vân Sơn, sẽ trực tiếp đến nhà họ Niếp các người. Ông ở nhà chờ tôi đi!"

"Anh biết tôi ở chỗ nào sao?"

"Ha ha ha! Chủ tịch Niếp là nhà giàu nhất ở thành phố Vân Sơn, sao mà tôi lại không biết ông đang ở nơi nào được kia chứ."

"Vậy tôi sẽ ở nhà kính cẩn nghênh tiếp!" Niếp Cửu Long thay giọng điệu kính trọng.

Niếp Cửu Long có thể có địa vị như ngày hôm nay cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của các quý nhân.

Kể từ khi ngồi lên ngai vàng nhà giàu nhất của tỉnh Sơn Lâm, Niếp Cửu Long có chút lâng lâng.

Đời người một khi đã đạt tới tột cùng, thì quả thật không còn gì để theo đuổi nữa. Thứ duy nhất khiến cho Niếp Cửu Long không bỏ được chính là đứa con trai bị tê liệt não.

Nhà họ Niếp vô hậu, đây chính là tâm bệnh lớn nhất của Niếp Cửu Long.

Vốn là Niếp Cửu Long cho rằng nếu như bản thân mình ra tay thì Triệu Hùng sẽ cho bản thân mình mặt mũi, sẽ thả An Như ra. Thế nhưng cái thằng nhóc Triệu Hùng này lại giống như là đá vào cầu tiêu vậy, vừa thối vừa cứng, nhiều lần làm nhục bản thân mình không nói, hết lần này tới lần còn khiến bản thân mình không thể làm gì.

Niếp Cửu Long ông ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy chứ?

Ông ta muốn báo thù, muốn phá hủy "Tập đoàn Hùng Quang" của Triệu Hùng, muốn cho anh biến thành một người nghèo rớt mồng tơi!

Tập đoàn Hùng Quang!

Hồ Dân đang chú ý cổ phiếu của nhà họ Niếp ở tỉnh Sơn Lâm.

Hồ Dân đã nhận được lệnh của Triệu Hùng, muốn bắt tay đối phó với nhà họ Niếp, nhưng hôm nay cổ phiếu của nhà họ Niếp cũng quá không bình thường. Trong tình huống chỉ số thị trường cổ phiếu tăng giá, thì trước cuộc báo cáo cuối ngày vào buổi sáng lại đột nhiên lao xuống dốc. Buổi chiều mở cửa thì lại bị hạ giá xuống mức chạm sàn.

Đây một hiện tượng khác thường, hấp dẫn sự chú ý của Hồ Dân, thế nhưng ông ta lại không thể tìm ra điểm mấu chốt ở trong đó.

Chẳng lẽ có người cũng giống như bọn họ vậy, cũng muốn đối phó nhà họ Niếp?

Hồ Dân cảm thấy cần phải báo cáo chuyện này Triệu Hùng.

Sau khi Hồ Dân gọi điện thoại cho Triệu Hùng thì không lâu sau Triệu Hùng đã đi đến "Tập đoàn Hùng Quang".

"Cậu chủ, cậu nhìn cổ phiếu nhà họ Niếp xem, hôm nay biến động quá lớn. Tôi cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ? Chúng ta còn chưa có phát động công kích với nhà họ Niếp thì làm sao cổ phiếu nhà họ Niếp vô duyên vô cớ bị rớt giá đến như thế?" Hồ Dân vào xu hướng của cổ phiếu trên màn hình máy vi tính, nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: "Cổ phiếu của nhà họ Niếp bị rớt giá đến như thế, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ. Còn Niếp Cửu Long muốn làm cái gì, đang làm gì, chúng ta cũng không thể biết được. Thế nhưng đối thủ của chúng ta quả thật đúng là không ít. ông Niếp coi tôi là cái đinh trong mắt, tại sao tôi không coi ông ấy như cái gai trong thịt chứ?"

"Hải Phòng yên ổn cũng lâu rồi, nhưng đây chẳng qua là sự yên lặng trước cơn bão mà thôi! Bóng tối lại sắp ập đến, và ánh sáng sẽ không còn xa nữa. Bóng tối và ánh sáng vĩnh viễn sẽ luôn tồn tại cùng nhau. Việc chúng ta phải làm là chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phát động công kích và phản kích, không để cho kẻ thù nhân cơ hội lợi dụng được."