"Tập đoàn Hùng Quang" phát triển gặp nút thắt cổ bối*, nhưng nếu như đột phá được nút thắt cổ bối này liền có thể mở thế giới cửa. Cho nên, khi mà ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại cũng là khi khủng hoảng và cơ hội cùng tồn tại
*Bottleneck: Nút thắt cổ bối là điểm tắc nghẽn trong hệ thống sản xuất, Nút thắt cổ bối xảy ra khi khối lượng công việc đến quá nhanh và vượt quá khả năng xử lí của quá trình sản xuất. Sự thiếu hiệu quả gây ra bởi nút thắt cổ bối thường tạo ra sự chậm trễ và chi phí sản xuất cao hơn. Thuật ngữ "nút thắt cổ bối" lấy ý tưởng từ hình dạng điển hình của bối. Cổ bối là điểm hẹp nhất, là nơi dễ xảy ra tắc nghẽn nhất, làm chậm dòng chảy của chất lỏng trong bối
Hồ Dân cảm thấy cả cơ thể nhiệt huyết sôi trào.
Ông là người đàn ông có dã tâm buôn bán, không cần phải có danh tiếng nhưng ít nhất phải chứng minh được giá trị của mình
Hào quang lớn nhất của toàn bộ "Tập đoàn Hùng Quang" vẫn còn ở trên người Trần Thiên Trung. Vừa nhắc tới "Tập đoàn Hùng Quang, rất nhiều người nghĩ tới đầu tiên là nhà giàu nhất ở Hải Phòng - Trần Thiên Trung. Nhưng loại chuyện này đang dần dần lặng lẽ thay đổi.
Lúc bình thường, Triệu Hùng rất ít hỏi tới chuyện của "Tập đoàn Hùng Quang", chỉ có khi nào quyết định chính sách trọng đại nào mới đích thân tham dự. Cho nên, bây giờ vừa nhắc tới "Tập đoàn Hùng Quang", tên của Hồ Dân đã ở trong giới kinh doanh ở Hải Phòng thậm chí còn tượng trưng cho đại từ về thực lực ở trong giới kinh doanh ở tỉnh Hà Tây.
"Cậu chủ, việc vội vã xây dựng đặc khu kinh tế mới ở tỉnh Thanh Hóa, chúng ta còn tiếp tục không?" Hồ Dân hỏi Triệu Hùng.
"Tiếp tục, dĩ nhiên phải tiếp tục!"
"Thế nhưng chúng ta phải bận bịu với việc xây dựng đặc khu kinh tế mới ở tỉnh Thanh Hóa, lại còn phải đề phòng người khác đối phó với chúng ta. Loại việc này làm song song với nhau, không làm được sẽ kéo công ty sụp đổ. Hơn nữa, đối với đoàn đội xây dựng của công ty và vốn đảm bảo đều có yêu cầu rất cao."
Triệu Hùng nói: "Về vấn đề tiền bạc, ông không cần lo lắng, ngay bây giờ ông hãy bắt tay xây dựng đoàn đội đi. Chúng ta đầu tư một ít chi nhánh công ty, hiệu ích cũng không tệ lắm. Thu nạp nhân tài là nhiệm vụ cấp bách hiện nay. Phó tổng giám đốc Hồ, ông có năng lực này, đừng để cho tôi thất vọng!"
"Cậu chủ, yên tâm! Hồ Dân nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Triệu Hùng gật đầu một cái, nói với Hồ Dân: "Hãy đi làm đi! Nếu bọn họ cũng muốn đối phó chúng ta, chúng ta không thể làm thú bị nhốt được mà là phải làm một con rồng lớn, như vậy thì cho dù là ai cũng không làm gì được chúng ta."
Trong ánh mắt Hồ Dân thoáng qua biểu cảm lấp lánh rực rỡ, gật đầu một cái nói: "Đã biết!"
Tỉnh Sơn Lâm, thành phố Vân Sơn!
Sau khi Niếp Cửu Long gọi điện thoại cho Trác Kỳ, hưng phấn đến mức gần như là cả đêm không ngủ.
Ban ngày ông ta đẩy tất cả mọi chuyện, đặc biệt ở nhà chờ người của nhà họ Lưu ở Nha Trang.
Một buổi sáng đã qua nhưng người của nhà họ Lưu vẫn chưa xuất hiện.
"Có lẽ vẫn còn ở trên máy bay?" Niếp Cửu Long tự an ủi mình.
Cho đến khi hai giờ chiều thì quản gia mới vội vã báo lại: “Chủ tịch, người của nhà họ Lưu đến."
"Mau dẫn tôi đi gặp!" Niếp Cửu Long đứng dậy, chỉnh sửa quần áo lại một chút rồi đi theo quản gia đi tới cửa.
Đứng ngoài cửa một người đàn ông chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, dáng dấp rất đẹp trai, phong thái hiên ngang, hình dáng phong lưu hào phóng.
Người này lại dám một mình đơn độc đến, không mang theo vệ sĩ, quả thực khiến cho Niếp Cửu Long cảm thấy bất ngờ.
"Anh chính là anh Trác?" Niếp Cửu Long thử thăm dò hỏi đối phương.
"Trác Kỳ!"
Âm thanh Trác Kỳ không tự ti cũng không kiêu ngạo, trả lời một câu.
Niếp Cửu Long vội vàng bước lên phía trước, chủ động đưa tay ra, trên khuôn mặt cứng ngắc nặn ra một nụ cười, cất tiếng chào hỏi: "Anh Trác, chào anh! Tôi đã đợi anh ở nhà rất lâu rồi đó?"
Đôi mày kiếm của Trác Kỳ nhấc một cái, lạnh giọng nói: "Làm sao, ngại chờ lâu?"
"Không không không! Anh Trác hiểu lầm rồi. Nhân vật giống như anh Trác đây thì cho dù lâu đến thế nào cũng phải chờ. Mau, mời anh vào trong!" Niếp Cửu Long tránh ra một bên, làm động tác “Mời” với Trác Kỳ.
Sau khi vào phòng, hai người chủ khách ngồi xuống.
Người giúp việc nữ trong nhà đã sớm pha một ấm trà ngon thượng đẳng mang đến.
Đây là một gian phòng trọng yếu trong phòng tiếp khách của Niếp Cửu Long, có thể bảo đảm người khác sẽ không nghe lén.
"Anh Trác, không biết các anh muốn hợp tác với nhà họ Niếp chúng tôi như thế nào?" Niếp Cửu Long dùng tay ra hiệu với Trác Kỳ lên tiếng hỏi Trác Kỳ.
Trác Kỳ nâng ly trà lên uống một hớp trà, nhìn Niếp Cửu Long nói: "Dĩ nhiên do chính diện nhà họ Niếp các người đối phó với tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng, tôi sẽ ra tay hỗ trợ ông. Lấy thực lực nhà họ Niếp ông, đủ để đối phó với tập đoàn Hùng Quang, còn được sự trợ giúp của tôi nữa, đại sự sẽ thành thôi."
Niếp Cửu Long nghe vậy cau mày đứng lên.
Loại phương thức hợp tác này, rõ ràng là không công bằng với nhà họ Niếp bọn họ, đây là đem nhà họ Niếp bọn họ làm con thí.
Nói trắng ra là, nếu đánh bại được “Tập đoàn Hùng Quang" của Triệu Hùng, người ta sẽ chia cho một chén canh; còn nếu là thua, đối phương căn bản không tổn hại gì đến vốn liếng, nhưng công ty của mình lại có nguy cơ phá sản.
Niếp Cửu Long ở trên thương trường, cũng coi như là một con cáo già, có thể nói lão già xảo huyệt.
Thương nhân lấy chữ "Lợi" đi đầu, thứ suy tính đầu tiên chính là lợi ích của bản thân mình.
"Anh Trác, loại phương thức hợp tác này của anh, dường như không có thành ý cho lắm?" Hai chân Niếp Cửu Long bắt chéo lại.
Theo Niếp Cửu Long thấy, bối cảnh của đối phương mặc dù thần bí mạnh mẽ, nhưng dù gì bản thân mình cũng là một thương nghiệp trí dũng kiệt xuất. Huống chi Trác Kỳ còn trẻ tuổi hơn bản thân mình nữa, cái dáng vẻ trẻ tuổi hừng hừng này một chút tôn trọng tối thiểu đối với bản thân mình cũng không có.
"Sao mà lại không có thành ý?" Trác Kỳ nhấc mí mắt lên một chút, nhìn Niếp Cửu Long một cái.
Niếp Cửu Long nói: "Nhà họ Lưu ở Nha Trang mấy người nếu nắm cổ phần của rất nhiều công ty, ít nhất phải có một nhà có thực lực tương đương với công ty nhà họ Niếp của chúng tôi cùng đi đối phó với tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng. Các anh chỉ bỏ tiền thôi, lại để cho nhà họ Niếp tôi xung phong đi đầu. Đây không phải là xem nhà họ Niếp tôi như một cây súng sao?"
"Nếu như ông nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào. Tôi giúp nhà họ Niếp ông đi đối phó với Triệu Hùng là coi trọng nhà họ Niếp của ông. Còn nếu như ông cảm thấy như vậy là không công bằng, vậy thì có thể không hợp tác được rồi." Trác Kỳ nói với một giọng điệu cứng rắn
"Anh!"
Niếp Cửu Long hơi có chút nổi nóng, trong mũi trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, nói với Trác Kỳ: "Anh Trác, tôi thấy cái dáng vẻ này của anh không giống như là tới để nói chuyện hợp tác? Cái tư thái hung hăng vênh váo lên mặt này của anh khiến cho tôi thấy rất khó chịu."
"Khó chịu là đúng rồi. Tôi vốn dĩ không cần thiết lấy lòng của ông làm gì, càng không cần phải lựa ý hùa theo ông. Nếu như tôi ra tay giúp nhà họ Niếp các ông thì nhà họ Niếp của các ông còn có một chỗ ngồi ở tỉnh Sơn Lâm. Còn nếu không, chờ kết quả của nhà họ Niếp mấy người, hoặc là phá sản hoặc là bốc hơi khỏi nhân gian."
Niếp Cửu Long tức giận nhìn Trác Kỳ nói: "Anh Trác, nếu như anh đã nói những lời như vậy thì chúng ta không cần bàn tiếp chuyện đó nữa. Coi như là nhà họ Niếp chúng tôi không địch lại tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng, đó là vấn đề về thực lực của nhà họ Niếp chúng tôi. Niếp Cửu Long tôi không muốn làm bù nhìn hay làm tay sai của ai cả."
"Phải vậy không?" Trác Kỳ cười lạnh một tiếng, đứng lên, nói: "Còn tôi thì thích người khác làm bù nhìn và tay sai của tôi. Niếp Cửu Long, nếu như ông không muốn chết thì buổi tối đến cầu xin tôi. Nghe nói con gái ông có dáng vẻ không tệ, tối nay đưa con gái ông đến khách sạn Song Vân, tôi sẽ ở khách sạn chờ mấy người."
"Anh nói cái gì? Lại dám nguyền rủa tôi?" Niếp Cửu Long tức giận nói.
Trác Kỳ cười nói: "Nổi giận như vậy làm gì? Tôi nói ông đến cầu xin tôi, cầu xin tôi. Buổi tối gặp! Quá thời gian sẽ không chờ nữa."
Nói xong "Ha ha!" cười một tiếng, nghênh ngang rời khỏi nhà họ Niếp.