Trần Văn Sơn thấy toàn bộ người của nhà họ Lưu bị tiêu diệt. Trong lòng thở dài, phi đao trong tay trực tiếp đưa lên cổ, định tự sát.
“Đing!”
Phi đao trong tay của Trần Văn Sơn thì bị một vật nhỏ bay trúng.
Lưu Hồng Nguyên tới gần Trần Văn Sơn, đưa tay điểm huyệt anh ta: “Bây giờ cậu không thể chết! Nghe nói quan hệ giữa cậu và tên nhóc nhà họ Triệu khá tốt, giữ cậu lại có lẽ còn có tác dụng.”
Bây giờ, cơ hội tốt bày ra trước mặt của Lục Tiểu Xuyên.
Trần Văn Sơn một ngày không chết, Lục Tiểu Xuyên cảm thấy như có cái gai sau lưng.
Lục Tiểu Xuyên tới trước mặt của chủ nhân của nhà họ lưu, Lưu Hồng Nguyên, anh ta chắp tay và nói: “Chủ nhân, tôi và Trần Văn Sơn có thù không đội trời chung. Hay là giao người này cho tôi, để tôi đích thân xử quyết anh ta.”
Lưu Hồng Nguyên trừng mắt, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên và nói: “Tôi nói cậu không nghe hay sao? Tôi nói Trần Văn Sơn bây giờ vẫn chưa thể chết. Nếu để tôi phát hiện, cậu lén xử lý Trần Văn Sơn. Vậy cậu sống cũng chẳng có ích gì!”
Lục Tiểu Xuyên nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Anh ta cung kính nói: “Thuộc hạ biết rồi!” Nói xong thì anh ta đột nhiên lui sang một bên.
Theo Lưu Hồng Nguyên thấy, giá trị lợi dụng của Trần Văn Sơn, còn có giá trị cao hơn Lục Tiểu Xuyên nhiều.
Lưu Hải Yến nói rời khỏi nhưng thật ra cô ta đưa Tô Linh Nguyệt đi trốn trong bóng tối. Thấy đám người của Trần Văn Sơn toàn bộ đều bị bắt, trong lòng nôn nóng như kiến trong nồi lẩu, không biết làm thế nào mới tốt.
Tô Linh Nguyệt nhìn ra tâm tư của Lưu Hải Yến, khuyên cô ta: “Hải Yến, tôi đã cố hết sức rồi! Cho dù đối mặt với Triệu Hùng thì cũng không hổ thẹn.”
“Sư tỷ, nhưng em…” Lưu Hải Yến thở dài và nói: “Haiz! Trần Văn Sơn và Tiết Ân vốn có cơ hội chạy thoát, nhưng không ngờ đám người đó xông qua làm hỏng kế hoạch.”
Tô Linh Nguyệt nói: “Hễ chuyện gì không thể chỉ nhìn bề ngoài, nếu không phải đám người đó xông vào nhà họ Lưu trước. Trần Văn Sơn cũng không thể thuật lợi cứu Kim Châu ra, nhưng Ngân Châu chết thì cũng thật đáng tiếc!”
“Cái tên súc sinh Trác Kỳ, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không tha. Nhưng tối nay Trác Kỳ hơi bất thường. Đánh thế nào mà sợ bóng sợ gió?” Lưu Hải Yến chau mày khó hiểu.
Ngân Châu chỉ nói cho Lưu Hải Yến nghe, nói có cách lôi kéo Trác Kỳ. Chứ không nói cô ta nghe, sẽ lợi dụng thuật “cắn trả”, hấp thụ nội lực của Trác Kỳ. Cho nên, cũng không biết Trác Kỳ mất ba phần công lực.
Lưu Hồng Nguyên đang muốn kêu người đưa Trần Văn Sơn và những người khác vào phòng giam, đột nhiên nhìn về hướng cửa, ông ta sắc bén hỏi: “Ai vậy?”
“Ha ha ha ha! Nghe nói tên nhóc nhà cậu luôn bế quan, thì ra đã xuất quan rồi à.” Một giọng cười cởi mở truyền tới.
Sau khi Lưu Hồng Nguyên nghe giọng nói này thì bất giác ngạc nhiên.
Thì nghe “ầm” một tiếng, cánh cửa bằng đồng đang đóng lại thì bị một lực mạnh làm rung chuyển.
Tử Hoa dáng vẻ ăn mày, cầm bầu rượu thình lình xuất hiện trước cửa. Ngoài ra bên cạnh còn có một bà cụ hơn trăm tuổi là Nhan Tú.
Nhìn thấy Đường Tử Hoa, vẻ mặt của Lưu Hồng Nguyên thay đổi.
Người ông ta kỵ nhất chính là Đường Tử Hoa.
Đường Tử Hoa quét mắt quan sát tình hình, ánh mắt nhìn lên người của Lưu Hồng Nguyên.
“Tên nhóc, không gặp một khoảng thời gian, công lực của cậu hình như tiến bộ không ít đấy nhỉ.” Đường Tử Hoa nhấp một ngụm từ bầu rượu và cười nói.
Lưu Hồng Nguyên cũng là người được sáu mươi mấy rồi, nhưng một nhân vật có đẳng cấp như Đường Tử Hoa hoàn toàn có tư cách gọi ông ta là “tên nhóc.”
Dù gì, “Đường Tử Hoa” đã ngoài trăm tuổi, gọi Lưu Hồng Nguyên là “tên nhóc” cũng không quá đáng.
Lưu Hồng Nguyên không dám lỗ mãng trước mặt của Đường Tử Hoa. Dù gì công phu của lão già này, mười năm trước đã là công lực đạt tới đỉnh cao.
“Lão tiền bối, nửa đêm canh ba, ông chạy tới nhà họ Lưu của tôi làm gì?” Trong câu nói của Lưu Hồng Nguyên, hình như có ý trách móc.
Đường Tử Hoa chỉ vào Trần Văn Sơn và người của “Phong Nam đường” ở dưới đất và nói: “Tôi nhận sự phó thác của một người bạn, tới cứu đám người này. Tên nhóc! Nể mặt tôi chút đi chứ?”
Lúc Đường Tử Hoa xuất hiện, trong lòng Lưu Hồng Nguyên có một dự cảm không lành, không ngờ, lão già này, quả nhiên là nhắm vào đám người của Trần Văn Sơn mà tới.
Lưu Hồng Nguyên khịt mũi hừ lạnh rồi nói: “Lão tiền bối, ngoài miệng tôi tôn xưng ông là lão tiền bối là đã đủ nể mặt ông lắm rồi. Mấy người này tự ý xông vào nhà họ Lưu của tôi, cướp tù nhân của nhà họ Lưu tôi, lại giết bảo vệ của nhà họ Lưu. Sao có thể dựa vào một câu nói của ông, nói thả là thả được.”
“Ông chịu sự phó thác của người nào, tôi muốn xem thử, ai có thể diện lớn như vậy, có thể mời được ông ra tay.” Lưu Hồng Nguyên nhìn chằm chằm Đường Tử Hoa và nói.
“Tôi cũng không giấu cậu, là con trai của Triệu Khải Thời, tên Triệu Hùng.”
“Triệu Hùng?” Lưu Hồng Nguyên ngạc nhiên khi nghe điều này, còn tưởng là Mã Thời Sinh của nhà họ Mã.
“Ông và tên nhóc tên Triệu Hùng là quan hệ gì, sao phải giúp cậu ta?”
“Ồ! Tôi thấy tên nhóc này thuận mắt nên dạy cậu ta vài chiêu. Còn quan hệ với cậu ta à, coi như nửa thầy nửa bạn vậy!”
Lưu Hồng Nguyên vừa nghe, cho là công phu của Triệu Hùng đột nhiên tiến bộ nhanh chóng, là cơ duyên của Đường Tử Hoa, nên mới bị sốc.
Nhưng Triệu Hùng một năm trước vẫn có tên trong nhân bang của “Bảng Võ Thần”, xếp hạng dưới mười ngàn. Có thể nói, xếp hạng như vậy, trong mắt của Lưu Hồng Nguyên, thì cơ bản không khác gì một con ong cái kiến. Nhưng tên nhóc này, cũng dùng thời gian khoảng một năm mà đã trở thành cao thủ top 10 của “Thiên Bảng”. Cho dù “Đường Tử Hoa” có lợi hại đi nữa, cũng không thể trong vòng một năm dạy một người có võ công cấp thấp trở thành cao thủ top 10 của “Thiên Bảng”.
Lưu Hồng Nguyên lạnh lùng nói: “Lão tiền bối, tôi và tên nhóc Triệu Hùng có thù oán mâu thuẫn rất lớn, cho dù công phu của ông có lợi hại đi nữa, cũng khó tránh lo chuyện bao đồng quá rồi không?”
“Thù oán giữa các người thì tôi không lo được. Nhưng nhận phó thác của người khác thì phải cố gắng. Cậu muốn khiến Đường Tử Hoa tôi thất hứa hay sao?”
“Ông!” Lưu Hồng Nguyên xém chút tức tới nôn ra máu, cười khẩy nói với Đường Tử Hoa: “Ông nói tới cứu người là cứu người, không coi nhà họ Lưu tôi là gì cả phải không? Đường Tử Hoa, đừng quên giao ước của La Vân Phong. Nếu ông dám ra tay với nhà họ Lưu tôi, vậy thì giao ước của La Vân Phong một khi bị huỷ, cho dù là ông thì e cũng không chịu nổi cái giá của việc huỷ giao ước đâu.”
Đường Tử Hoa mỉm cười và nói: “Giao ước của La Vân Phong, là tôi đích thân tham gia ký kết. Sao tôi lại đi hủy giao ước? Người này bên cạnh tôi là đủ rồi.”
“Các người nếu có thể đánh bại vợ của tôi, chuyện này chúng ta dĩ nhiên sẽ chọn cách khoanh tay đứng nhìn. Nếu các người thua, cậu còn có gì đáng nói?”
Ánh mắt của Lưu Hồng Nguyên lại nhìn lên người của Nhan Tú, ông ta gật đầu rồi nói: “Được! Vì ông đã vạch đường sẵn, nếu tôi không nhận thì rõ ràng Lưu Hồng Nguyên tôi nhát gan sợ việc. Cũng thôi đi! Vậy cứ để chúng tôi gặp vị tiền bối này.”
Tuy Nhan Tú cũng là một người có hơn trăm tuổi, nhưng vì biết cách bảo dưỡng nên dáng vẻ nhìn trẻ hơn Đường Tử Hoa rất nhiều.
Nhưng nếu Đường Tử Hoa dám gọi vợ mình ra trận, võ công chắc chắn không bình thường.
Lưu Hồng Nguyên suy nghĩ và nói: “Thân phận của các người, nếu chiến đấu một mình với chúng tôi, cũng quá ỷ lớn hiếp nhỏ rồi?”
Nhan Tú lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi. Mặc kệ các người có bao nhiêu người, người làm vợ như tôi tiếp hết là được!”