Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1578



Triệu Hùng đã rất lâu rồi không gặp Phan Ngọc Anh.

Đã một thời gian không gặp Phan Ngọc Anh, trên mặt cô ấy hiện giờ đã cởi bỏ sự non nớt của thiếu nữ, có một cảm giác trưởng thành quyến rũ.

“Chị dâu và Dao Châu vẫn khỏe chứ?” Phan Ngọc Anh là người phụ nữ thông minh, thấy Triệu Hùng không muốn lộ mặt thật của mình ra cho người ta thấy, nên cách nói chuyện của cô ấy cũng trở nên khéo léo.

Triệu Hùng mỉm cười nói: "Vẫn khỏe lắm! Cô ấy lại mang thai rồi."

“Em nghe chị dâu kể rồi, thật sự chúc mừng hai người!” Phan Ngọc Anh mỉm cười.

Hoàng Nguyệt Ánh cũng nói với Triệu Hùng: "Đối tác cũ, chúc mừng anh!"

"Cảm ơn cảm ơn! Đợi khi bộ phim của các người quay xong, tôi sẽ đích thân đến cỗ vũ các người."

Khi Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh nghe vậy, cả hai đều rất vui mừng.

Đối với Phan Ngọc Anh mà nói, nếu Triệu Hùng đích thân đến trường quay lúc bộ phim của cô đóng máy, còn vui hơn cả khi cô được nhận giải thưởng nữa.

“Đúng rồi, nghe nói bây giờ có một ông chủ đang quấy rối cô?” Triệu Hùng hỏi Phan Ngọc Anh.

Phan Ngọc Anh thở dài nói: "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao trong giới giải trí lại có nhiều thị phi như vậy. Người ta sợ nổi tiếng, heo sợ mập, chỉ cần nổi tiếng rồi, mấy thứ thị phi đều sẽ lũ lượt kéo theo. Có khi, bản thân tôi cũng đang nghĩ, có phải mình chọn con đường này là một sai lầm hay không!"

Triệu Hùng nói: "Ngọc Anh, nếu như cô muốn rút khỏi làng giải, thì bất cứ lúc nào cũng được, tôi và chị Ánh sẽ không ép buộc cô."

Hoàng Nguyệt Ánh bất giác giật mình!

Cô ta không dễ dàng gì giúp Phan Ngọc Anh trở nên nổi tiếng, nếu như lúc này Phan Ngọc Anh rút khỏi làng giải trí. Đối với công ty mà nói là một tổn thất rất lớn. Nhưng mà, Triệu Hùng đã lên tiếng rồi, Hoàng Nguyệt Ánh cũng không tiện nói thêm gì. Suy cho cùng, hai người tuy là quan hệ hợp tác với nhau, nhưng đầu tư của Triệu Hùng vẫn chiếm phần hơn.

Phan Ngọc Anh thở dài nói: "Nếu như tôi từ bỏ, tôi cũng không cam tâm. Với người con gái có gia cảnh bình thường như tôi, trừ phi gả cho một người đàn ông tốt, thay đổi vận mệnh của mình, thì chỉ có dựa vào bản thân mình mà thôi. Bây giờ, tôi là niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Cũng chẳng phải lòng ham hư vi làm lu mờ, ai mà không muốn sống một cuộc sống nở mày nở mặt chứ."

"Ngọc Anh, yên tâm đi! Có tôi là ông chủ che chở cho cô, sẽ không để cô bị tổn thương!" Nhìn thấy Phan Ngọc Anh trầm mặc, Hoàng Nguyệt Ánh ra sức thuyết phục.

Sau khi thuyết phục Phan Ngọc Anh, Hoàng Nguyệt Ánh nói với Triệu Hùng: "Ông chủ lớn, lần trước cái người mà tôi nói với anh, ông ta cũng đến Nha Trang."

"Cho tôi địa chỉ của người đó!"

Hoàng Nguyệt Ánh gật đầu, rồi gọi phục vụ đến mượn giấy bút, viết lên đó địa chỉ tạm trú của Từ Phú Quý

Triệu Hùng nhìn lướt qua rồi nhét tờ giấy địa chỉ vào túi.

"Đừng lo, người này giao cho tôi xử lý. Đảm bảo sau này ông ta sẽ không làm phiền cô nữa.” Triệu Hùng vô cùng tự tin nói.

Phan Ngọc Anh và Hoàng Nguyệt Ánh đồng thời gật đầu. Bọn họ tin Triệu Hùng có năng lực giải quyết được vấn đề đó.

Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh và Phan Ngọc Anh: "Các món ăn ở đây rất nổi tiếng. Hôm nay tôi mời, mọi người gọi món đi!"

Hoàng Nguyệt Ánh cũng không khách sáo, cầm lấy menu rồi gọi mấy món nổi tiếng ở đây.

Đúng lúc này, một người đàn ông đội mũ phớt bước lên lầu và thu hút sự chú ý của Triệu Hùng.

Người đàn ông này có nét của một võ sĩ, sau khi người đàn ông lên lầu, nhìn về phía bàn của Triệu Hùng, rồi tiếp tục đi lên lầu ba.

Triệu Hùng cảm thấy người này hình như đã từng quen biết, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo vẫn ở trên lầu, lẽ nào bọn họ...?

Triệu Hùng đưa ra một giả thuyết vô cùng táo bạo.

Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo từ nhà họ Lâm đi ra, chính là muốn thả lỏng tâm trạng.

Khoảng thời gian này, cô ta đã quá chán nản khi ở trong nhà họ Lưu. Mấy chuyện trong nhà họ Lưu như một mớ rối rắm, Lưu Hải Yến không biết trút bầu tâm sự cùng ai. Đôi khi, cô thực sự muốn rời đi, không quản thị phi ở nhà họ Lưu nữa. Nhưng nhà họ Lưu biến thành bộ dạng như vậy, Lưu Hải Yến cũng không thể yên tâm.

Lâm Thanh Thảo nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, nếu cô cảm thấy tâm trạng không ổn, thì có thể đến chỗ của phu nhân mấy ngày."

“Cô muốn tôi trở thành một ni cô giống mẹ tôi?” Lưu Hải Yến trừng mắt nhìn Lâm Thanh Thảo.

Lâm Thanh Thảo nói: "Tôi không phải nói cô xuất gia làm ni cô, mà là muốn cô đến am Tịnh Trúc của phu nhân tĩnh tâm. Mỗi ngày ở đó ăn chay niệm kinh, là một nơi tốt để tu tâm dưỡng tính."

Sau khi Lưu Hải Yến nghe xong, không khỏi rơi vào trầm tư.

Cô ta rất muốn tìm một chỗ thanh tịnh tĩnh tâm lại. Hoặc là về chỗ của thầy Lưu Hải Yến, hoặc là đến Am Tịnh Trúc của mẹ cô ta.

Dù sao đi nữa, "Am Tịnh Trúc" chỉ ở xung quanh Nha Trang, chỉ cách đó hơn một giờ lái xe.

Lưu Hải Yến nói: "Được rồi, chúng ta đến chỗ Am Tịnh Trúc mấy ngày đi? Đợi tôi quay về hỏi thử đàn chị, coi chị ấy có đi không?"

Lúc này, người đàn ông đội mũ phớt đã lên tới tầng ba. Ánh mắt ông ta rơi vào Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo. Lâm Thanh Thảo thấy có người nhìn về phía mình, nói nhỏ với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, cái ông kia đang nhìn trộm chúng ta, người cũng gần năm mươi tuổi rồi, không ngờ lại bi3n thái như vậy."

Lưu Hải Yến khuyên nhủ Lâm Thanh Thảo: "Đừng gây chuyện, chỉ cần ông ta không làm gì chúng ta, cứ mặc kệ ông ta đi."

Lâm Thanh Thảo chỉ “ừm” một tiếng.

"Chúng ta ăn chút gì đó rồi mau đi thôi! Cô đi giục nhân viên phục vụ, bảo họ mau bưng thức ăn lên." Lưu Hải Yến nói.

Lâm Thanh Thảo gọi nhân viên phục vụ bảo bọn họ mau chóng mang đồ ăn lên.

Sau khi đồ ăn đến, Lâm Thanh Thảo thấy người đàn ông đội mũ phớt vẫn đang nhìn họ chằm chằm.

Lâm Thanh Thảo bị người đàn ông đó nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, liền thì thầm Lưu Hải Yến: "Cô chủ, người đàn ông đó hình như có tật xấu đấy? cứ nhìn chúng ta chằm chằm hoài?"

Lưu Hải Yến cũng nhận thấy điểm này.

Cô ta đặt đũa xuống, nói với Lâm Thanh Thảo: "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác ăn!"

Lâm Thanh Thảo “ừm” một tiếng cũng đặt đũa xuống rồi gọi nhân viên phục vụ thanh toán hóa đơn. Hai người vội vàng đi xuống lầu rời khỏi nhà hàng.

Điều mà Lưu Hải Yến mà Lâm Thanh Thảo không ngờ được là người đàn ông này vậy mà cũng đi theo ra khỏi “Túy Hương Lâu”, cứ bám theo sau bọn họ.

Triệu Hùng thấy vậy nói với Phan Ngọc Anh và Hoàng Nguyệt Ánh: "Tôi có việc gấp cần giải quyết. Chị Ánh, chị thay tôi thanh toán hóa đơn! Người đàn ông quấy rối Ngọc Anh cứ giao cho tôi xử lý là được."

“Được rồi, anh đi làm việc của mình đi!” Hoàng Nguyệt Ánh nói.

Phan Ngọc Anh vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hấp tấp vội vàng của Triệu Hùng, đành phải kìm lại những lời nói khi nãy. Hoàng Nguyệt Ánh từ lâu đã quen với tác phong của Triệu Hùng. Anh luôn làm những chuyện khiến người ta bất ngờ.

Sau khi rời khỏi Túy Hương Lâu, Triệu Húc mau chóng đuổi theo người đàn ông đó.

Sau khi Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo rời khỏi nhà hàng, họ nhìn thấy người đàn ông kia cũng theo sau, sắc mặt hai người biến thành sợ hãi.

"Cô chủ, người đàn ông đó cũng ra theo kìa. Nhất định là muốn làm gì chúng ta rồi. Tôi tới cảm ông ta, cô mau về nhà họ Lưu cầu cứu đi!" Lâm Thanh Thảo nói với Lưu Hải Yến.

Vì không được phép đậu xe ở khu vực này, Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đã phải đậu xe ở bãi đậu xe công cộng.

Lưu Hải Yến cũng sợ hãi, người đàn ông này rõ ràng biết võ công. Chỉ là khiến cô ta không ngờ được là, cô ta và Lâm Thanh Thảo cải trang thành đàn ông, vậy mà cũng có người muốn gây bất lợi với bọn họ.