Trần Văn Sơn thấy Triệu Hùng tới sau mình, từ từ quay người, trả lời một câu: “Vừa đúng lúc.”
Thấy Trần Văn Sơn có cứu viện, Lục Tiểu Xuyên sầm mặt lại.
Tuy trông người đàn ông đó rất lạ mặt, nhưng vóc dáng lại khá giống với Triệu Hùng, huống hồ ban nãy nói chuyện, rõ là giọng của Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn đã báo cho anh ta từ trước, Lục Tiểu Xuyên bực bội, nhìn Triệu Hùng, hỏi: “Anh là Triệu Hùng?”
Triệu Hùng cười thản nhiên: “Lục Tiểu Xuyên, cũng coi như anh biết chừa đó nhỉ?”
Nếu như chỉ có một Trần Văn Sơn, Lục Tiểu Xuyên còn có thể chạy trốn.
Nhưng công phu của Triệu Hùng còn hơn cả Lục Tiểu Xuyên và Trần Văn Sơn, đối diện với sự vây giữ của hai cao thủ thế này, kể cả có đứa bé trong tay, Lục Tiểu Xuyên cũng ý thức được hoàn cảnh của bản thân.
Triệu Hùng rời khỏi chỗ Trần Văn Sơn, dần dần hình thành thế bao vây đối với Lục Tiểu Xuyên.
Triệu Hùng thấy Lục Tiểu Xuyên lấy con của Vân Dao là Công Tôn Hối để uy hiếp, không nhịn được mà nhíu mày.
“Lục Tiểu Xuyên, Hối là con ruột của anh, anh dùng con mình làm bia đỡ đạn, đúng là đồ súc sinh!” Triệu Hùng sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng quát.
Trần Văn Sơn đứng bên cạnh tiếp lời: “Đây mới là tác phong của kẻ súc sinh! Giết thầy giết tổ, làm nhục sư muội, thậm chí không tiếc mạng sống của con mình để bảo toàn mạng sống.”
“Ha ha! Lúc này rồi mà còn giảng giải đạo đức với tôi. Lục Tiểu Xuyên tôi đây không tin ai cả, chỉ tin bản thân. Người không vì mình, trời chu đất diệt!”
Lục Tiểu Xuyên trừng mắt, nhìn Trần Văn Sơn một cách lạnh lùng: “Trần Văn Sơn, anh lập tức rời khỏi đây với Triệu Hùng. Nếu không tôi sẽ giết đứa bé này ngay, tôi đếm tới mười, nếu như anh không đưa Triệu Hùng rời đi, cùng lắm tôi sẽ giết nó, gạch nát đá tan!”
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
Mỗi câu đếm như những cái búa nặng ngàn cân, đập vào tim Trần Văn Sơn.
Triệu Hùng âm thầm dùng lực, đã chuẩn bị đợi thời cơ để ra tay. Nhưng Lục Tiểu Xuyên lại dùng dao siết đứa bé, nếu sơ suất chút thôi, đứa bé sẽ nguy hiểm.
Lúc Lục Tiểu Xuyên đếm tới “ba”, Chu Luyến ở cạnh Lục Tiểu Xuyên đột nhiên vồ lấy Lục Tiểu Xuyên, ôm chặt lấy cánh tay cầm dao của anh ta.
“Hai người mau…”
Chu Luyến còn chưa nói xong đã nghe thấy Lục Tiểu Xuyên gào lên “con khốn”, vung cánh tay một cái, ném cô ta ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, Trần Văn Sơn vung cánh tay lên, ba cây đao vung ra ngoài.
Một cây nhắm vào cánh tay cầm dao của Lục Tiểu Xuyên, hai cây còn lại nhằm vào hai mắt Lục Tiểu Xuyên.
Cũng lúc này, Triệu Hùng dùng chú quyết “chớp” của “Cuồng vân bộ pháp”, đến trước mặt Lục Tiểu Xuyên ngay lập tức.
Triệu Hùng giơ tay đập vào đỉnh đầu Lục Tiểu Xuyên.
Đối diện với sự tấn công của cả hai người, Lục Tiểu Xuyên muốn tránh cũng không tránh được.
Hoặc là bị hai cây đao của Trần Văn Sơn đâm vào mắt, hoặc là bị Triệu Hùng đập một phát chết luôn.
Lục Tiểu Xuyên giơ đứa bé ra phía trước, đứa bé sắp sửa chắn đòn tấn công của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn tái mặt, nếu như chính tay anh ta làm đứa bé bị thương, hoặc gi ết chết đứa bé, vậy thì anh ta sẽ hối hận cả đời với Vân Dao.
Triệu Hùng đập lên tay Lục Tiểu Xuyên, nhanh chóng thu về, ống tay áo co lại, thu chiếc đao của Trần Văn Sơn vào trong ống tay áo, một tay khắc thì bắt lấy tay đang ôm lấy đứa bé của Lục Tiểu Xuyên.
Triệu Hùng quả thực quá nhanh, bây giờ anh ta đang là người đứng đầu Thiên bảng.
Lần trước, lúc Lục Tiểu Xuyên gặp Triệu Hùng, Triệu Hùng vẫn chưa có được thân thủ thế này, mới chỉ một thời gian không gặp mà thân thủ của Triệu Hùng đã tăng lên trông thấy.
Cánh tay Lục Tiểu Xuyên bị Triệu Hùng đánh trúng, trở nên tê dại ngay lập tức.
Đứa bé rơi khỏi tay anh ta, Triệu Hùng vội đón lấy. Pháp quyết “chớp” được thi triển, anh ta đã rời khỏi trận chiến.
Nói ra thì dài, một loạt những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt.
Chỉ tiếc cho Chu Luyến, sau khi bị Lục Tiểu Xuyên đánh văng ra, đầu đập vào tường, mất mạng ngay tại chỗ.
Cơ hội tốt!
Nhân lúc Lục Tiểu Xuyên còn chưa kịp định thần, Trần Văn Sơn nhanh chóng đưa tay ra, lại phóng ra chín cây đao về phía Lục Tiểu Xuyên.
Những cây đao bay ào ào như ong.
Khí thế như điện giật, Lục Tiểu Xuyên cũng phóng ra tám cây đao theo bản năng.
Một hồi âm thanh “đinh đinh đang đang” vang lên, một cây đao còn lại nhắm thẳng tới vị trí ngực của Lục Tiểu Xuyên.
Trần Văn Sơn nhảy lên, đá một cú thật mạnh về phía Lục Tiểu Xuyên.
Triệu Hùng ôm đứa bé đứng xem trận đấu, anh ta không hề lên giúp đỡ Trần Văn Sơn.
Trước kia, trong trận chiến Quý Tỉnh, Trần Văn Sơn từng nói với Triệu Hùng, anh ta muốn tự tay gi ết chết Lục Tiểu Xuyên.
Đây là ân oán cá nhân, là kiểu không đội trời chung.
Công phu của Lục Tiểu Xuyên vốn đã thua Trần Văn Sơn. Bây giờ, Lục Tiểu Xuyên lại đang bị thương, bại trận chỉ là vấn đề thời gian.
Công Tôn Hối trong lòng Triệu Hùng vẫn đang khóc, anh ta có dỗ thế nào cũng không được. May là cuối cùng nó cũng được cứu ra.
Vì Triệu Hùng đã cứu được đứa bé, Trần Văn Sơn chiến đấu rất quyết liệt. Mà Lục Tiểu Xuyên đã mất đi con át chủ bài là đứa con mình, hết trúng đao này tới đao khác của Trần Văn Sơn, cả người toàn vết thương.
Sau hai trăm chiêu, chiêu thức của Lục Tiểu Xuyên đã bắt đầu rối lên, cuối cùng bị Trần Văn Sơn đá một phát vào ngực rồi lăn ra đất.
Sau đó, Trần Văn Sơn lại rung cổ tay, ba cây đao vung lên toàn bộ đều cắ m vào người của Lục Tiểu Xuyên.
Sau khi phong bế hết tám huyệt đạo của Lục Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn trực tiếp đi lên nắm lấy cổ áo của anh ta, nhấc lên như nhấc một con gà.
“Cậu chủ, chúng ta đi mau thôi!” Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng “ừm” một tiếng, anh ta nhìn Chu Luyến đã chết một cái, nhanh chóng nhảy ra khỏi Mai Viên Phường cùng với Trần Văn Sơn.
Hai người không hề để lộ mặt chút nào.
Sau khi về tới xe, Triệu Hùng lo lắng Lục Tiểu Xuyên có thể phá bỏ được phong bế các huyệt đạo, nên lại gia cố thêm vào. Anh ta lái xe đi tới Quận Đông Quan, nơi mà ông già nọ để lại.
Trần Văn Sơn ôm Công Tôn Hối đang khóc, nhưng Chu Luyến đang sợ hãi nên vẫn khóc rất to.
Giơ tay tháo mặt nạ trên mặt, Trần Văn Sơn cười với Chu Luyến: “Hối, là chú đây! Là chú đây mà!”
“Bố nuôi!” Công Tôn Hối nhìn chằm chằm mặt Trần Văn Sơn, gọi một tiếng thật kêu.
Triệu Hùng nghe Công Tôn Hối gọi Trần Văn Sơn là bố nuôi thì vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Trần Văn Sơn, cười nói: “Sơn! Hối gọi cậu là bố nuôi rồi hả?”
Trần Văn Sơn cũng vô cùng vui mừng.
Trước kia, Chu Luyến vẫn luôn gọi anh ta là chú, câu “bố nuôi” này chắc là do Vân Dao dạy.
“Hối ngoan nhé!” Trần Văn Sơn sờ đầu Chu Luyến, an ủi: “Đừng sợ, có bố nuôi ở đây.”
Hôm nay là ngày Trần Văn Sơn vui nhất, anh ta đã thực hiện được lời hứa với sư muội Vân Dao. Không chỉ cứu được đứa bé mà còn cứu được tên súc sinh Lục Tiểu Xuyên.