Khi nghe thấy tiếng Trần Văn Sơn vang lên ngoài cửa, Vân Dao mắt mèo trên cửa, thấy người đứng ngoài cửa đúng là Trần Văn Sơn.
Cô ta vội vàng mở cửa ra, nhào vào trong vòng tay của Trần Văn Sơn, nước mắt giàn giụa kích động nói: "Văn Sơn, cuối cùng anh cũng trở về rồi! Anh có biết nhiều ngày như vậy, một mình em phải trải qua thế nào không?"
Trần Văn Sơn không ngờ rằng Vân Dao vừa mới mở cửa thì đã ôm chầm lấy anh ta.
Anh ta vỗ nhẹ vào lưng ngọc của Vân Dao, dịu dàng nói: "Vân Dao, em xem đây là ai?"
Chỉ nghe thấy bên tai vang lên âm thanh của một đứa trẻ bụ bẫm dễ thương: "Mẹ ơi!"
Sau khi Vân Dao nghe thấy giọng nói của con trai mình Công Tôn Hối, cả người cô ta đột nhiên cứng đờ.
Cô ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người con trai mình, Công Tôn Hối.
Nhìn thấy Công Tôn Hối đứng bên cạnh Trần Văn Sơn, đôi mắt đen láy sáng ngời như sao nhìn cô không chớp mắt.
"Hối!"
Vân Dao bế Công Tôn Hối lên, khóc lóc thảm thiết: "Có phải mẹ đang nằm mơ không? Thật sự là con sao? Hối."
Trần Văn Sơn nói: "Đương nhiên là em không nằm mơ rồi, anh đã đưa bé Hối trở về!"
"Văn Sơn, anh..." Đôi môi hồng hào của Vân Dao khẽ mở, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì mới tốt.
“Mau vào nhà đi!” Trần Văn Sơn nói với Vân Dao.
Sau khi Vân Dao ôm đứa bé vào trong nhà, ôm rất lâu cũng không chịu buông, cô sợ đứa bé sẽ lại đi mất, nên đã ôm Công Tôn Hối thật chặt, thật chặt…!
Một lúc lâu sau, Vân Dao mang cho Công Tôn Hối một đống đồ chơi mới. Đây là thứ mà cô ta đã mua khi cậu bé không có ở đây.
Đối với Vân Dao mà nói, đây chính là thứ để gửi gắm nỗi nhớ.
Công Tôn Hối cầm lấy món đồ chơi mới, đi sang một bên ngồi chơi.
Sau đó Vân Dao hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh làm sao cứu được bé Hối vậy?"
“Chuyện này nói ra rất dài!” Trần Văn Sơn nói.
"Không vội, cứ từ từ nói! Em sẽ đi pha một ấm trà cho anh, anh vừa uống vừa nói cũng được."
Vân Dao đứng dậy đi vào trong làm cho Trần Văn Sơn một bình trà thiết quan âm.
Trần Văn Sơn vừa uống trà, vừa kể lại chi tiết mọi chuyện cho Vân Dao nghe, cả quá trình anh ở Nha Trang.
Vân Dao cũng không lên tiếng ngắt lời Trần Văn Sơn. Khi cô ta nghe nói Trần Văn Sơn và Tiết Âm cùng rơi vào tay nhà họ Lưu ở Nha Trang, tim cô ta như muốn nhảy khỏi cổ họng. Sau đó, được Lưu Hải Yến cứu ra, và mất người của “Phong Nam Đường” xuất hiện, sau đó nữa, lão ăn mày và bà cụ Nhan Tú xuất hiện ở nhà họ Lưu, mọi chuyện mới có chuyển biến tốt.
Sau đó phải nói, Triệu Hùng nhân cơ hội đến Nha Trang giải quyết việc chung, vô tình phát hiện Lục Tiểu Xuyên xuất hiện ở khu Mai Linh, Trần Văn Sơn chặn đường Lục Tiểu Xuyên ở khu Mai Linh.
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng Trần Văn Sơn cũng đợi được Lục Tiểu Xuyên.
Khi nghe nói Lục Tiểu Xuyên dùng đứa con để làm bia đỡ đạn, muốn lợi dụng để tìm được thoát, Vân Dao thật sự tức đến nổi không thể nhịn được nữa, lớn tiếng mắng: "Tên súc sinh đê tiện vô sỉ này, bé Hối là con ruột của anh ta, anh ta lại làm như thế với con? Văn Sơn, sau đó thì sao? Các người có bắt được tên súc sinh đó không? "
"Lúc sau cậu chủ chạy đến kịp lúc, giúp anh cứu được đứa bé. Anh nhân cơ hội tóm lấy tên súc sinh đó." Trần Văn Sơn nói.
"Vân Dao, anh đưa Lục Tiểu Xuyên về rồi, hay là em đích thân đến xử lý anh ta đi!"
Vân Dao cắn chặt môi, trong mắt hiện lên sát ý.
Cô phẫn hận nói: "Tên súc sinh đó giết bố của tôi, lại còn làm ô uế sự trong sạch của tôi. Tôi muốn khiến anh ta phải xuống địa ngục! Anh ta ở đâu?"
"Anh ta đang bị giam giữ ở chỗ của cậu chủ. Yên tâm đi, anh ta không chạy thoát được đâu. Em bình tĩnh lại trước đã, đợi nghĩ xong cách xử lý tên súc sinh Lục Tiểu Sinh như thế nào rồi mới đến Ngã Nguyệt Đàm tìm bọn anh.”
Trần Văn Sơn thấy thần sắc của Vân Dao không tốt, nên an ủi cô ta mấy câu, sau đó rời đi.
Ngay sau khi Trần Văn Sơn rời đi, Vân Dao đã gọi điện cho Trần Văn Sơn.
“Vân Dao, có chuyện gì vậy?” Trần Văn Sơn hỏi.
“Ngày mai đưa Lục Tiểu Xuyên đến Tây Viên đi, em muốn đích thân băm tên súc sinh này ra.” Vân Dao nói.
"Nghĩ xong rồi sao?"
"Ừ! Nghĩ xong rồi."
"Vậy được! Ngày mai anh sẽ đưa anh ta đến Tây Viên.” Trần Văn Sơn nói xong rồi cúp điện thoại.
Sau khi Triệu Hùng đưa Tiết Âm và Kim Châu trở về, Lý Tình Tình đặc biệt vui mừng.
Khi hay tin em gái Ngân Châu của Kim Châu đã chết, Lý Tình Tình và Hoa Di đã khuyên răn, an ủi Kim Châu.
Kim Châu cười khổ nói: "Các người không cần khuyên tôi, bây giờ ý nghĩa sống tiếp của tôi chính là, báo thù cho em gái Ngân Châu của tôi!"
Triệu Hùng lo lắng Kim Châu sẽ làm chuyện ngu ngốc, vội lên tiếng: "Kim Châu, Trác Kỳ không chỉ là kẻ thù của cô, mà cũng là kẻ thù của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô bắt được tên Trác Kỳ đó. Cô yên tâm ở chỗ của tôi đi, cho đến khi nào bắt được tên Trác Kỳ đó. "
"Như thế có làm phiền mọi người quá không?"
"Sao có thể?"
Hoa Di nắm lấy tay Kim Châu, mỉm cười nói: "Kim Châu, cô ở lại chỗ tôi là được rồi, đúng lúc, còn có thể cùng tôi bầu bạn."
Triệu Hùng nói với Lý Tình Tình: "Tình Tình, tối nay chúng ta không ăn ở nhà nữa, mọi người đều bị an trở về rồi, chúng ta đến khách sạn Thanh Hùng ăn đi!"
“Cũng được!” Lý Tình Tình gật đầu.
Khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, Trần Văn Sơn gõ cửa bước vào.
“Cậu chủ, cậu ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng “ừm” một tiếng rồi đứng dậy đi theo Trần Văn Sơn ra cửa.
Sau khi ra bên ngoài sân, Triệu Hùng đưa cho Trần Văn Sơn một điếu thuốc và hỏi: "Gặp Vân Dao rồi sao?"
“Ừ!” Trần Văn Sơn gật đầu.
"Vân Dao nói thế nào?"
“Cô ấy nói muốn mang theo Lục Tiểu Xuyên đến Tây Viên, tự tay giết anh ta.” Trần Văn Sơn hít một hơi rồi thở ra một ngụm khói, nói, “Lục Tiểu Xuyên là tâm ma của Vân Dao, chỉ khi Vân Dao đích thân g iết chết anh ta, cô ấy mới có thể buông bỏ được tâm ma này. "
"Cũng được! Thế thì làm theo lời Vân Dao nói đi." Triệu Hùng nói: "Ngày mai tôi có việc phải làm, nên sẽ không cùng cậu đến Tây Viên, cậu dẫn theo Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã đi cùng đi."
“Được!” Trần Văn Sơn gật đầu.
Ngày hôm sau!
Tây Viên!
Trần Văn Sơn đích thân giải Lục Tiểu Xuyên tới "Tây viên".
Vân Dao nhìn Lục Tiểu Xuyên, trong lòng tràn đầy hận ý.
Vốn dĩ cô sinh lòng ngưỡng mộ Trần Văn Sơn, nhưng Lục Tiểu Xuyên lại chiếm đoạt thân xác của cô. Sau đó, con người này còn làm bố của cô bị thương, dẫn đến mất mạng.
Lục Tiểu Xuyên nhìn Vân Dao nói: "Vân Dao, khoảng thời gian mà tôi ở bên cạnh bé Hối, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi, được chết trong tay cô, tôi chết cũng không hối hận, cô ra tay đi!"
Trần Văn Sơn không ngờ trước lúc chết mà Lục Tiểu Xuyên lại có thể nói ra những lời mê hoặc Vân Dao như thế.
“Lục Tiểu Xuyên, bản thân anh đã làm gì với bé Hối, trong lòng anh tự biết rõ. Lúc này, anh có nói gì nữa cũng chỉ vô ích thôi.” Đôi mắt Trần Văn Sơn hiện lên một tia sát khí.
Vân Dao bước đến trước mặt Lục Tiểu Xuyên cùng với một con dao găm sáng bóng.
Lục Tiểu Xuyên xem mấy lời của Trần Văn Sơn như gió thoảng ngoài tai, nhìn Vân Dao nói: "Vân Dao, tôi thề người phụ nữ mà Lục Tiểu Xuyên tôi yêu nhất cả đời này chính là cô. Tôi biết, cô thích Trần Văn Sơn, cho dù có được người của cô, nhưng cũng không thể có được trái tim cô. Nhưng có thể chết trong tay của cô, là hạnh phúc của tôi, trước khi chết, tôi chỉ có một yêu cầu."