Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1604



Triệu Hùng nhìn tấm ảnh, bất giác cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, dáng vẻ em ghen thật đáng yêu đấy!”

Lý Thanh Tịnh híp mắt lại, tức giận nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, em có thể dung túng cho chuyện bên ngoài anh thường xuyên làm việc với người phụ nữ khác nhưng không có nghĩa là em sẽ để anh dây dưa bất chính với họ.”

“Có phải anh nhân lúc em mang thai, ở bên ngoài làm loạn với người phụ nữ khác không?”

“Anh nào có đâu! Đây là người phụ nữ Kim Trung thích!”

Triệu Hùng giải thích.

“Người phụ nữ Kim Trung thích?” Lý Thanh Tịnh mặt mày kinh ngạc, nói: “Nếu như anh dám lừa em, em sẽ không tha cho anh đâu.”

“Anh lừa em làm cái gì?”

Triệu Hùng bày ra vẻ mặt vô tội.

Thế là, Triệu Hùng đã kể hết mọi chuyện cho Lý Thanh Tịnh nghe.

Con trai nhà giàu có như Kim Trung nếu như chỉ ở bên cạnh một người phụ nữ, đó mới gọi là không bình thường.

Anh ta và Trần Thảo Nhi của tập đoàn Cát Mỹ có hôn ước, nhưng quan hệ của hia người họ không phải quá thân, với một người thanh niên lông bông như Kim Trung, cho dù có hôn ước trên người thì bên ngoài cũng có năm thê bảy thiếp, có người phụ nữ mình thích cũng là chuyện bình thường.

Lý Thanh Tịnh lấy tấm ảnh ra tỉ mỉ xem xét người phụ nữ trên bức ảnh, cô nói: “Người phụ nữ này rất xinh đẹp, không vướng bụi trần, mặc bộ đồ tiếp viên hàng không, mang vẻ đẹp của người phương Đông cổ đại, Kim Trung đúng là có mắt ghê.”

“Kim Trung muốn nạp người phụ nữ này làm thiếp?” Lý Thanh Tinh hỏi.

Triệu Hùng cười nói: “Ở nước ngoài có vài quốc gia không phân biệt chính thất và thê thiếp, chỉ phân thành người vợ thứ mấy mà thôi. Từ trước tới giờ anh chưa từng nghe nói Kim Trung thích người phụ nữ nào cả.”

“Vậy nên, lần này cậu ấy kêu anh giúp cậu ấy điều tra người phụ nữ này, anh mới không chút do dự đồng ý.”

Lý Thanh Tịnh trách nhầm Triệu Hùng rồi, cô xin lỗi một câu: “Em xin lỗi! Em không nên chưa làm rõ mọi chuyện đã nổi loạn cả lên.”

Bảo mẫu Chu Dĩnh ở bên cạnh cười ha ha mấy tiếng, nói với Lý Thanh Tịnh: “Chị Thanh Tịnh, em đã bảo anh Hùng không phải loại người đó rồi mà.”

Triệu Hùng nhìn bảo mẫu Chu Dĩnh một cái, Chu Dĩnh biết ý đi vào phòng bếp làm việc.

Sau khi bảo mẫu Chu Dĩnh rời đi, Triệu Hùng đưa tay ôm lấy Lý Thanh Tịnh, hôn lên trán cô một cái, cười nói: “Thanh Tịnh, dáng vẻ em ghen thú vị thật đấy! Thế nhưng em đang mang thai, tức giận quá mà động tới thai nhi thì phiền lắm, Tối nay phạt em về phòng nhé!”

“Đi cái đầu anh ấy! Không đoan chính gì hết.” Lý Thanh Tịnh thấy bảo mẫu bưng một đĩa hoa quả tới, cô thu lại nét mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng đẩy Triệu Hùng ra, giục: “Anh mua lên tầng đi tắm đi! Tấm ảnh này để ở chỗ em trước, lát em xem lại.”

“Đây cũng chẳng phải anh đẹp trai, em xem cái gì?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.

Lý Thanh Tịnh bày ra dáng vẻ suy xét, nói: “Người phụ nữ này, em cứ cảm thấy đã gặp qua ở đâu rồi.”

“Trên thế giới này người giống người nhiều lắm, làm sao trùng hợp thế được. Em ấy à! Đúng là người cuồng công việc, cho em nghỉ ngơi em lại suy nghĩ linh tinh.”

Triệu Hùng nói xong thì đi lên phòng ở trên tầng.

Sau khi tắm xong, Triệu Hùng cảm thấy cả người tràn trề tinh lực.

Sau khi xuống tầng, Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh vẫn đang ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn bức ảnh.

Triệu Hùng thay quần áo xong, anh kéo Lý Thanh Tịnh vào lòng mình. 

“Thanh Tịnh, sao em vẫn xem bức ảnh này vậy?”

“Người phụ nữ trên ảnh hình như em thật sự gặp qua rồi! Nhưng không sao nhớ ra được ấy.” Lý Thanh Tịnh nhíu mày.

Nếu như người phụ nữ đẹp thì vừa cười một cái là vô cùng có sức quyến rũ!

Mặc dù Lý Thanh Tịnh không phải xuất thân từ gia đình giàu có gì nhưng bởi vì cô thành lập công ty từ sớm, trên người đã mang theo tư thái của nữ chủ tịch, mọi cử chỉ hành động đều toát ra vẻ ưu nhã.

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng lén lút nhìn soạng người mình, cô đưa tay kéo tai anh, la mắng: “Anh lén lút nhìn em cái gì?”

“Anh là chồng em, nào có lét lút nhìn gì đâu. Anh đang quang minh chính đại nhìn mà.”

Triệu Hùng bày ra dáng vẻ chịu khổ.

Lý Thanh Tịnh mấp máy cái miệng nhỏ xinh: “Anh đúng là càng ngày càng không đoan chính!”

Triệu Hùng kéo cánh tay mềm mại của cô, nắm vào trong lòng bàn tay.

Hia người kết hôn đã bảy năm rồi, đã trải qua bảy năm vui buồn với nhau.

Thế nhưng tính ra thì cuộc sống hạnh phúc của họ mới có được hơn một năm.

Từ sau khi Triệu Hùng hồi phục võ công, trở thành người đứng thứ hai của thiên bảng, vì chuyện của năm gia tộc, anh vẫn luôn bận bịu không thôi, ở bên Lý Thanh Tịnh thì ít mà xa thì nhiều.

Vậy nên, khó lắm mới có không gian riêng lại rảnh rỗi, đương nhiên phải thân thiết với Lý Thanh Tịnh hơn rồi.

Người phụ nữ sợ nhất là sự lạnh nhạt của đàn ông.

Càng thân thiết thì đàn ông càng bám hơn, tình cảm càng đậm sâu hơn.

Nếu như hai vợ chồng luôn lạnh nhạt với nhau, quan hệ gia đình sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.

Lý Thanh Tịnh nhíu mày nói: “Em thật sự cảm thấy người phụ nữ này rất quen mặt, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng không tài nào nhớ ra được. Haiz, đúng là mang thai một ngày ngây ngốc ba năm, nhìn xem, trí nhớ của em giảm rồi này.”

“Phụ nữ ngốc chút mới tốt.”

“Tại sao?”

“Người ngốc có phúc của người ngốc.”

“Em còn lâu mới muốn làm kẻ ngốc.” Lý Thanh Tịnh không nghĩ vậy.

Lý Thanh Tịnh trả tấm ảnh lại cho Triệu Hùng: “Kim Trung giúp anh bao lần như vậy, lần này cũng cũng giúp lại người ta đi. Thế nhưng anh ấy còn chưa kết hôn, anh giúp anh ấy tìm ý trung nhân có thích hợp không? Nếu như để Trần Thảo Nhi của tập đoàn Cát Mỹ biết, liệu có chuyện gì không?”

“Yên tâm đi, anh tin Kim Trung sẽ xử lí tốt quan hệ của mình.” Triệu Hùng hơi đồng tình với Kim Trung, anh thở dài một hơi nói: “Thật ra, có rất ít người có thể hiểu Kim Trung.”

“Cậu ấy vừa sinh ra đã không phải lo ăn lo mặc, chuyện gì cũng được sắp xếp ổn thỏa từ khi sinh ra hết, khó lắm cậu ấy mới có được người phụ nữ mình thích. Ở nước ngoài cho phép một chồng có nhiều vợ, nếu như có thể kết duyên với Kim Trung thì cũng không tệ.”

“Vậy cũng phải xem hôn nhân của Kim Trung và Trần Thảo Nhi của Cát Mỹ thế nào đã chứ?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Đúng! Phải xem đã. Anh nói rồi, Kim Trung có thể xử lí tốt được mối quan hệ này.”

“Chúng ta chỉ cần giúp cậu ấy tìm người phụ nữ này là được rồi.”

Lý Thanh Tịnh gật đầu.

“Phải rồi, buổi tối anh có cần đi gặp ông Giản nữa không? Em muốn đi với anh, có được không?” Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi.

Triệu Hùng mỉm cười, nắm tay Ký Thanh Tịnh, hôn lên mu bàn tay cô một cái, nói: “Em là vợ của anh, chỉ cần em đồng ý, bất cứ trường hợp nào anh cũng có thể đưa em đi.”

Chập tối!

Vườn Lâm Mai!

Nơi ở của Trần Thiên Trung.

Trần Thiên Trung gọi điện cho Triệu Hùng, nói ông Giản Văn Hùng đã tới rồi, họ đã chuẩn bị xong cơm tối, kêu Triệu Hùng tới ăn cơm.

Triệu Hùng tự mình lái xe, đưa vợ Lý Thanh Tịnh đi tới vườn Lâm Mai của Trần Thiên Trung.

Ông Giản Văn Hùng tồn tại như phiên bản người thật của thần tài, là bộ mặt tiêu biểu của người mặt hình chữ quốc, hai tái rất to, nhìn rất có hiền từ, nhân hậu.

Sau khi nhìn thấy Giản Văn Hùng, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh lần lượt chào hỏi Giản Văn Hùng: “Cháu chào ông Giản.”

Ánh mắt Giản Văn Hùng rơi xuống hai vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, cười ha ha nói: “Anh Triệu, bà Triệu, xin chào! Sắc mặt hai người cũng không tệ, xem ra gần đây rất hạnh phúc nhỉ!”