Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1605



Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người lộ rõ sự vui mừng.

Giản Văn Hùng chính là đại sư mệnh lý tinh thông "Dịch Kinh". Thầy ấy nói gần đây Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh có khí vận không tệ, vậy thì nhất định sẽ không tệ. 

Trần Thiên Trung đã đi đến tiếp đón Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Giản Văn Hùng nói: "Đừng đứng đó nói chuyện nữa! Lại đây vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Thanh Tịnh đang định cầm bình rượu đi rót rượu.

Thì bị Triệu Hùng giành trước một phen cầm lấy bình rượu vào trong tay, đầu tiên là rót cho Giản Văn Hùng một lý, lại rót một ly cho Trần Thiên Trung, cuối cùng mới rót cho chính mình.

Vẻ mặt Trần Thiên Trung bày ra thái độ sợ hãi, ông ta nói với Triệu Hùng: "Cậu Hùng, cậu đây là muốn giết tôi."

"Ông Thiên Trung, chỉ là uống rượu đồng lứa thôi mà. Huống chi cháu nhỏ tuổi nhất, theo lý nên là như vậy!" Triệu Hùng nói.

Giản Văn Hùng gật gật đầu nói với Trần Thiên Trung: "Ông Thiên Trung à, trẻ nhỏ dễ dạy làm đúng rồi! Tuy rằng ngài Triệu xuất thân từ danh môn thế gia, nhưng không cao ngạo không nóng nảy, tại xã hội phù hoa này đúng là khó mà có được."

Trần Thiên Trung cười cười rồi nói: "Ông chủ nhà tôi đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu Hùng. Bây giờ nhìn thấy cậu Hùng có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi cũng cảm thấy vui mừng. Người tới đều là khách, cái nhà này tôi làm chủ, trước tiên kính hai người một ly. Hoan nghênh mọi người thường xuyên đến nơi này của tôi. Tôi già rồi, sợ nhất chính là cô độc! Có người ở cạnh trò chuyện nó mới vui!"

Một loạt tiếng "leng keng!" ly rượu chạm nhau và một buổi tối cứ thế qua đi, Trần Thiên Trung, Giản Văn Hùng và Triệu Hùng từng người từng người giống như được làm từ rượu vang đỏ.

Trần Thiên Trung từ bên người Triệu Hùng lấy được bình rượu, đầu tiên là rót cho Triệu Hùng, sau đó lại rót cho Giản Văn Hùng một ly.

"Cậu chủ, lần này ông Văn Hùng đến thành phố, là để hỏi cậu xem có bán đồ vật đáng giá nào khác hay không?"

Nhà họ Triệu cất giữ bảo tàng, Triệu Hùng không dám tự tiện làm chủ. Đây chính là gia sản của nhà họ Triệu, nếu không phải vì cần dùng tiền đối phó Nha Trang của nhà họ Lưu, thì căn bản Triệu Hùng không có khả năng sẽ đem bán vàng bạc và đồ cổ.

Triệu Hùng nhìn về phía Giản Văn Hùng và nói: "Ông Văn Hùng, thật không dám giấu giếm thầy. Những vàng bạc châu báu mà con bán cho người chính là những thứ mà bố con cất giữ. Tuy rằng trên tay con có một ít, nhưng mà con không dám tự tiện làm chủ. Để con đến hỏi ý của bố con, thì mới có thể bán cho thầy."

"Không gấp! Không gấp!" Trên mặt Giản Văn Hùng tràn đầy vui vẻ, thầy ấy cười cười rồi nói: "Có lẽ cậu không được rõ lắm, tại vì sao tôi lại muốn cất giữ những thứ như đồ cổ tranh chữ và vàng bạc châu báu. Thật ra trong mắt mọi người, tôi sống vì nhà đấu giá. Nhưng thật ra tổ tiên của tôi là một quan lớn triều Minh. Sau đó ông ấy từ quan và lui về ở ẩn, từ đó nhà họ Giản chúng tôi bắt đầu kinh doanh."

"Thì ra là thế!" Triệu Hùng gật gật đầu.

Khó trách Giản Văn Hùng này lại có tài năng như thế, có thể thu mua vô số vàng bạc châu báu và đồ cổ tranh chữ. Hóa ra tổ tiên ông ấy chính là thương nhân.

Nhưng khi nghe được quan lớn triều Minh, trong lòng Triệu Hùng cũng xao động, nhưng cũng không lập tức hỏi lại Giản Văn Hùng.

Giản Văn Hùng nói: "Thật ra lần này tôi đến là có chuyện quan trọng khác muốn tìm cậu. Chỉ sợ chuyện này cũng chỉ có cậu mới có thể giúp tôi."

Triệu Hùng nghe vậy bèn nhíu mày nói với Giản Văn Hùng: "Ông Văn Hùng có việc cứ nói không sao đâu, chỉ cần con có thể giúp đỡ nhất định đạo nghĩa không thể chối từ."

"Tôi đã từng mua một đôi Kim Đồng, Ngọc Nữ. Chỉ là sau một lần bán đấu giá đã bị mất trộm. Lúc ấy chuyện này kinh động cả nước. Nhưng mà chuyện này đã qua 5 năm rồi, có lẽ có một số người đã sớm không còn nhớ rõ. Kim Đồng Ngọc Nữ đó có giá trị liên thành, chỉ là không biết đã bị ai đánh cắp. Nghe nói võ công của cậu rất lợi hại, có thể xem như một nửa người trong giang hồ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến người trong giang hồ. Vì vậy tôi muốn mời cậu giúp tôi chú ý đến Kim Đồng, Ngọc Nữ này một chút. Nếu có thể giúp tôi tìm về lại, đương nhiên tôi sẽ có hậu tạ!"

Đồ vật "giá trị liên thành" có thể khiến Giản Văn Hùng nói ra chắc chắn không đơn giản!

Triệu Hùng nhíu mày nói với Giản Văn Hùng: "Ông Văn Hùng, Kim Đồng, Ngọc Nữ đó có hình dáng như thế nào? Có hình ảnh không?"

“Có!”

Dường như Giản Văn Hùng đã có chuẩn bị từ sớm, thầy ấy lấy ra một quyển album sách nhỏ lớn bằng bàn tay.

Trên đó có hình ảnh "Kim Đồng" và "Ngọc Nữ".

Kim Đồng Đó là một cây kim nhỏ bằng đồng được chế tạo từ vàng ròng ánh vàng rực rỡ. Ngọc Nữ còn lại là một bản vẽ tiểu mỹ nữ được chạm khắc ngọc mỡ dê.

Thật đúng là “Kim Đồng” và “Ngọc Nữ”.

Trước đó khi Triệu Hùng nghe "Kim Đồng" và "Ngọc Nữ" anh còn tưởng là một thứ có hình dáng là một đôi trẻ con. Không ngờ đến một cái là kim, một cái là ngọc.

"Kim Đồng" và "Ngọc Nữ" này điêu khắc sinh động như thật, xét với tay nghề của thợ thời cổ đại chắc chắn có thể nói tác phẩm này là một tác phẩm dùng để truyền lại đời sau.

Giản Văn Hùng nói với Triệu Hùng: "Kim Đồng, Ngọc Nữ này là vực ngoại do sứ giả tiến cống tặng hoàng đế Minh. Sau đó bị lưu lạc đến dân gian, bị tôi thu mua vào tay. Trong hội đấu giá, vì để hấp dẫn người khác tôi mới lấy Kim Đồng, Ngọc Nữ này ra làm mánh khóe. Chỉ tiền thôi đã bảo là ba trăm năm mươi tỷ. Nhưng không ngờ cuối cùng lại bị người khác đánh cắp. Tuy rằng tôi được công ty bảo hiểm bồi thường ba trăm năm mươi tỷ, nhưng mà ba trăm năm mươi tỉ này đối với tôi mà nói có thể có, có thể không."

Nói đến đây Giản Văn Hùng thở dài, nói tiếp: "Dù cho tôi có gia tài bạc tỷ, nhưng nếu không thể tìm lại Kim Đồng, Ngọc Nữ đó tôi thật sự không can tâm!"

Triệu Hùng cảm thấy Giản Văn Hùng đã che giấu thứ gì đó với mình.

Nhưng mà Triệu Hùng cũng là người biết xem hàng, anh cũng nhìn ra "Kim Đồng", "Ngọc Nữ" này thật sự không phải vật tầm thường.

Hơn nữa bây giờ Giản Văn Hùng chính là kim chủ của anh. Chỉ cần Triệu Hùng thiếu tiền, thì anh có thể bán một ít của cải bảo tàng của nhà họ Triệu đổi lấy tiền mặt, nói một cách ngắn gọn thì nơi của Giản Văn Hùng là nơi của một đống tiền mặt.

Nghĩ như vậy, Triệu Hùng gật đầu nói: "Ông Văn Hùng yên tâm đi! Nếu có tin tức gì của Kim Đồng, Ngọc Nữ thì con nhất định sẽ tìm về giúp thầy."

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Giản Văn Hùng cười cười.

Ánh mắt Giản Văn Hùng dừng trên người Lý Thanh Tịnh, sau đó dò hỏi: "Này cô, thai đôi này là thai nam hay là thai nữ?"

"Là đôi thai nam." Lý Thanh Tịnh nhoẻn miệng cười, trả lời.

"Đặt tên chưa?" Giản Văn Hùng hỏi.

Lòng của Triệu Hùng xao động.

Giản Văn Hùng là cao thủ nghiên cứu mệnh lý "Dịch Kinh", đối với loại chuyện đặt tên này có thể nói là cực kỳ hiểu rõ.

"Ông Văn Hùng, thầy có thể vì hai đứa con chưa sinh ra của con mà ban cho nó cái tên không?" Triệu Hùng nói.

Giản Văn Hùng hỏi: "Nếu hai người tin tưởng tôi, tôi thật sự có thể đặt tên cho hai đứa nhỏ. Hai người đã có tên mà mình thích chưa?"

Lý Thanh Tịnh nói: "Chúng ta đã lén đặt tên cho con rồi. Con chuẩn bị là Triệu Bình và Triệu An. Có ý nghĩa là bình an. Triệu Hùng muốn cho con tên là Triệu Văn và Triệu Võ ngụ ý là văn võ song toàn."

Giản Văn Hùng lắc lắc đầu nói: "Hai người đặt tên cho con tuy rằng có ngụ ý không tồi. Nhưng không hợp với mạng của hai đứa nhỏ. Còn nữa, hai mạng của các người cũng sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con cái. Nghe nói hai người có con gái đúng không?"

"Đúng vậy! Con bé tên là Dao Châu." Lý Thanh Tịnh nói.

"Tên của con gái hai người không tồi, tính cách vừa cương vừa nhu, lại có hai người giúp đỡ, tương lai không thể kém được. Nhưng tên của con trai hai người… Nhưng thật ra tôi cho rằng có hai cái tên càng phù hợp với bọn họ hơn."

“Tên là gì?” Triệu Hùng hỏi một cách gấp gáp.

Giản Văn Hùng nói: "Thời cổ đại gọi nơi địa cầu mà chúng ta cư trú, gọi trời là tròn gọi đất là vuông. Trên thực tế vuông và tròn cũng là cách con người sống trên đời. Ngài Triệu và vợ ngài hai người có tính cách quá cứng cỏi, đương nhiên mạng sẽ khó khăn nhiều kiếp. Cho nên, con trai trưởng của cậu có thể gọi là Triệu Phương và con trai nhỏ có thể gọi là Triệu Viên."