Triệu Hùng nghe xong lời em gái Triệu Niệm nói lập tức ngây ngẩn.
Tuy rằng Triệu Hiền không biết Tần Uyển chết có liên quan đến Lưu Văn Nhân. Nhưng cô ta biết Triệu Hùng vẫn luôn không thích Lưu Văn Nhân.
Cô ta nhìn thấy sắc mặt Triệu Hùng trầm xuống còn tưởng rằng Triệu Hùng tức giận.
Triệu Hiền vội vàng kéo Triệu Niệm từ trong lòng anh ra, khuyên nhủ Triệu Niệm: "Niệm à, mẹ em đi làm việc, chờ mọi chuyện xong xuôi thì sẽ trở về."
"Chị Hiền, nhưng mà em rất nhớ mẹ!"
"Bé Niệm ngoan, em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời thì mẹ sẽ trở về."
"Chúng ta không trở về nhà ở nước ngoài sao?" Triệu Niệm hỏi.
"Không trở về! Sau này, ở đây chính là nhà của chúng ta." Triệu Hiền khẽ thở dài, cô ta cảm giác Triệu Niệm có chút đáng thương.
Ở xã hội hiện nay, cha mẹ trong gia đình giống Triệu Khải Thời chỗ nào cũng có. Điều không thể nghi ngờ là người bị tổn thương chính là con của cả hai.
Lúc này, Triệu Hằng đi đến gõ cửa.
Sau khi Triệu Hằng bước vào thì nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh có rảnh không?" Em tìm anh có chút chuyện."
"Có rảnh!" Triệu Hùng gật gật đầu: "Hiền à, anh ra ngoài trước đây."
"Dạ! Anh đi đi. Xíu nữa nhớ đến nơi này của em, em có mua quần áo mới cho Dao Châu, anh mang về giúp em đi!"
"Dao Châu nó có quần áo rồi, em lãng phí làm gì chứ?"
"Em là cô của Dao Châu, đây làm tấm lòng của em, sao có thể nói là lãng phí chứ." Triệu Hiền mỉm cười.
"Được, chốc nữa anh quay lại." Triệu Hùng lên tiếng.
Triệu Hùng đi theo Triệu Hằng đến một chỗ đình hóng gió trong sân.
Vào tháng 5 ở miền Bắc, thời tiết ấm áp. Chỉ mặc một chiếc áo mỏng ra ngoài cũng không thấy lạnh. Một số người mê cái đẹp đã sớm khoe thân, ăn mặc váy ngắn lộ đùi đẹp.
Triệu Hùng thấy quần áo Triệu Hằng rất đẹp, ăn mặc rất có tinh thần. Một khoảng thời gian không gặp, Triệu Hằng đã có bộ dáng người thừa kế nhà họ Triệu rồi, khí chất cũng khác hẳn cậu ta của lúc trước.
“Hằng à, gần đây tinh thần cậu không tồi nha!” Triệu Hùng đưa cho Triệu Hằng một điếu thuốc.
Triệu Hằng thuận tay nhận lấy.
“Cậu hút thuốc thật à?” Triệu Hùng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Triệu Hằng lấy bật lửa ra châm dùm cho Triệu Hùng, sau đó cũng tự mình châm một điếu. Cậu ta nói: “Con người ta luôn muốn trưởng thành! Sau khi ở vị trí của người thừa kế nhà họ Triệu này tôi mới biết được trách nhiệm trên vai mình lớn đến nhường nào.”
“Đúng vậy!” Triệu Hùng cảm thán mà nói: “Không ở vị trí đó, không mưu cầu chính sự. Anh Hùng thật vui vẻ khi có thể nhìn thấy cậu trưởng thành lên trong khoảng thời gian ngắn. Đúng rồi, bây giờ Triệu Cao thế nào rồi?”
“Từ sau khi nhà họ Triệu tuyên bố tôi là người thừa kế, thì Triệu Cao đã ngừng lại rồi. Có lẽ chú ba đã nhìn chằm chằm anh ta rồi!”
“Vậy Triệu Khang thì sao? Có tin tức của anh ta không?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hằng lắc lắc đầu rồi nói: “Không có! Nhưng mà nhà họ Triệu chấp hành gia pháp với bác hai, Triệu Khang vẫn luôn ghi hận trong lòng. Tôi cho rằng anh ta sẽ không quay về nhà họ Triệu, có khả năng còn coi nhà họ Triệu là kẻ thù.”
Triệu Hùng nhíu chặt mày, nhả ra một làn khói, thở dài nói: “Tôi cũng lo lắng chuyện này. Đúng rồi cậu kêu tôi ra đây có chuyện gì không?”
“Ba tôi không đồng ý cho tôi cưới Hạ Hồng Ngọc, anh Hùng, anh có thể thay tôi làm công tác cho ba tôi được không?” Triệu Hằng nói.
“Đương nhiên thích!” Triệu Hằng không chút do dự nói.
Triệu Hùng biết rõ đoạn tình cảm giữa Triệu Hằng và Hạ Hồng Ngọc, thấy Triệu Hằng trả lời dứt khoát như vậy, anh gật đầu nói: “Được thôi! Một khi đã như vậy, để tôi cố gắng nói chuyện với chú năm một chút xem. Nhưng mà tôi cũng không dám bảo đảm.”
“Tôi tin anh có thể làm được! Bây giờ anh chính là chỗ dựa tinh thần của nhà họ Triệu. Tôi còn phải học tập ở anh nhiều chỗ.”
“Đừng tự xem thường mình, cậu không kém hơn bất kỳ kẻ nào!” Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai của Triệu Hằng và nói: “Hằng à, nhà họ Triệu có thể giao vào tay cậu khiến tôi rất vui mừng. Tôi tin tưởng cậu, đợi một thời gian cậu nhất định sẽ khiến nhà họ Triệu quật khởi lần nữa.”
“Tôi nhất định sẽ làm được!” Trong ánh mắt Triệu Hằng lộ ra thần sắc kiên định.
Sau khi Triệu Hùng và Triệu Hằng nói chuyện, anh lại đi đến chỗ của Triệu Hiền ngồi một lúc, cầm lấy quần áo mà Triệu Hiền mua cho con gái Dao Châu, anh đã rời khỏi “Ngũ Tộc Thôn”.
Chuyện bảo vật của gia tộc cuối cùng cũng có kết quả xử trí, điều này khiến cho tâm trạng của Triệu Hùng trở nên rất vui vẻ.
Sau khi Triệu Hùng rời đi “Ngũ Tộc Thôn” anh trực tiếp đến “tập đoàn Hùng Quang”.
Sau khi đi vào “tập đoàn Hùng Quang”, Triệu Hùng hỏi Hồ Dân: “Hồ Dân, chuyện tôi giao cho ông làm được thế nào rồi?”
“Cậu chủ yên tâm đi! Tô đã dựa theo kế hoạch của ngài và hoàn thành bố trí rồi. Lần này chắc chắn Triệu Hồng Thâm chạy không thoát.” Hồ Dân nói.
“Vậy triển khai hành động thu lưới đi! Đỡ cho đêm dài lắm mộng.” Triệu Hùng nói.
Hồ Dân vừa nghe, con ngươi ông ta lộ ra sự hưng phấn, gật đầu nói: “Cậu chủ, kế tiếp cậu cứ xem màn biểu diễn đi. Tin tức đầu đều ngày mai nhất định là của tập đoàn Tĩnh Viễn.”
Triệu Hùng vẫn luôn chờ mong ngày này.
Động lực phát triển của tập đoàn Tĩnh Viễn chẳng khác gì mặt trời ban chưa. Nếu cứ mặc kệ nó tiếp tục lớn mạnh sẽ sinh ra uy hiếp đối với Triệu Hùng.
Nanh vuốt của nhà họ Lưu ở Nha Trang này cần phải cắt đứt!
Hôm sau!
Truyền thông lật trời với tin tức đầu đề, trực tiếp đẩy “tập đoàn Tĩnh Viễn” vào top 1 hot search.
Tập đoàn Tĩnh Viễn và “xí nghiệp Lăng Công” Nhật Bản có các giao dịch kinh doanh không chính đáng. Hơn nữa mỗi một giao dịch thương mại được hoàn thành thông qua các nhà phân phối. Trong đó, liệt kê chi tiết những loại mặt hàng đang được đổi chủ vào một ngày nhất định.
“Xí nghiệp Lăng Công” Nhật Bản ở trong nước có danh tiếng cực kỳ không tốt, đã từng vấp phải sự phản đối của toàn dân.
Trong lúc nhất thời ai cũng thóa mạ “tập đoàn Tĩnh Viễn” của Triệu Hồng Thâm là quân bán nước.
Đem tài nguyên quý giá của đất nước đầu cơ trục lợi cho nước ngoài.
Triệu Hồng Thâm ông ta tốt xấu gì cũng là ông trùm kinh doanh nổi tiếng trong nước, làm những việc thiếu lương tâm.
Trong lúc nhất thời, giá cổ phiếu của “tập đoàn Tĩnh Viễn” bắt đầu mở giới hạn “một” xuống. Lệnh bán lớn được chốt trực tiếp đến mức tối đa.
Ở khoảng thời gian này Triệu Hồng Thâm vẫn luôn tiêu hủy chứng cứ lui tới cùng với “xí nghiệp Lăng Công” Nhật Bản. Không ngờ đối phương còn có nhược điểm của ông ta.
Không thể nghi ngờ, Triệu Hùng chính thức ra tay đối với Triệu Hồng Thâm.
Bằng chứng được đăng tải này chỉ có thể dẫn đến sự suy tàn của “tập đoàn Tĩnh Viễn”, cũng không thể khiến Triệu Hồng Thâm chết.
Triệu Hồng Thâm đã sớm chuẩn bị hai tay từ lâu, một khi chuyện này bị Triệu Hùng công bố ra ngoài. Vậy thì ông ta sẽ đem chuyển các tài sản cốt lõi của “tập đoàn Tĩnh Viễn” và tìm một công ty khác có hiệu suất kém, để mượn xác đưa ra thị trường. Cho nên sau khi Triệu Hồng Thâm nhìn thấy tin tức, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cũng không xem nó quá nghiêm túc.
Lúc này, trợ lý đi đến gõ cửa. Nói với Triệu Hồng Thâm: “Chủ tịch, có đồng chí thanh tra muốn gặp ngài!”
“Thanh tra?” Triệu Hồng Thâm bị sốc khi nghe điều này.
Không đợi Triệu Hồng Thâm đáp lại, hai người nhân viên mặc đồng phục “thanh tra” và hai cảnh sát đặc nhiệm đã bước đến.
Trong đó có một người nói với Triệu Hồng Thâm: “Chủ tịch Thâm, ông bị nghi ngờ có liên quan đến rửa tiền bất hợp pháp, xin hãy đi một chuyến với chúng tôi!”