Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1609



Triệu Hồng Thâm giả vờ tỏ vẻ bối rối, nói với người của viện kiểm sát: "Đồng chí, có phải các cậu đã nhầm rồi không? Tôi chính là một doanh nhân chân chính. Các cậu không biết tôi phải không? Tôi là Triệu Hồng Thâm."

"Người chúng tôi đang tìm chính là Triệu Hồng Thâm ông!" Đồng chí của viện kiểm sát nói: "Chủ tịch Triệu, có lẽ ông chưa biết nhỉ, là em vợ của ông Từ Phú Quý đã đích thân tố cáo ông đấy. Cho nên, đi cùng chúng tôi một chuyến đi."

"Cái gì? Cậu nói Từ Phú Quý tố cáo tôi sao? Các cậu chờ một chút, bây giờ tôi sẽ gọi điện hỏi ông ta."

"Xin lỗi! Hiện tại ông không được gọi bất cứ cuộc gọi nào. Đi thôi..."

Các đồng chí của viện kiểm sát vừa vẫy tay, thì hai cảnh sát đặc vụ tiến tới, một phải một trái trực tiếp bắt giữ Triệu Hồng Thâm.

Sau khi Triệu Hồng Thâm bị bắt giữ, thì nói với thư ký: "Mau, gọi điện cho 01."

Thư ký "Ồ!" một tiếng, định thần lại rồi nói: “Tôi biết rồi!”

Sau khi Triệu Hồng Thâm bị công tố viên bắt đi, thì thư ký lập tức gọi vào số điện thoại mà Triệu Hồng Thâm đã từng liên hệ trước đây.

Cái gọi là "01", là một mã số, chính xác là số điện thoại của "Trác Kỳ" người nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Sau khi Trác Kỳ nghe thư ký của Triệu Hồng Thâm kể lại quá trình sự việc, thì không khỏi sửng sốt hỏi: "Cô nói gì? Từ Phú Quý tố cáo Triệu Hồng Thâm rồi sao?"

"Anh Kỳ, chính là như vậy. Bây giờ, chủ tịch của chúng tôi đã bị công tố viên bắt đi rồi. Anh mau giúp nghĩ ra cách đi!” Thư ký vội nói.

"Tập đoàn Tĩnh Viễn" chính là trợ thủ đắc lực của nhà họ Lưu ở Nha Trang, mặc dù được tìm kiếm nóng hổi tiêu cực trong các tin tức ngày hôm nay. Nhưng Trác Kỳ biết rằng tất cả những điều này đều là do Triệu Hùng làm ra.

Trác Kỳ an ủi nói: "Yên tâm đi! Công tố viên dẫn chủ tịch của các cô đi, cũng chỉ là thẩm vấn theo lệ thôi. Trước khi tội danh được thành lập, thì tất cả còn cứu vãn được. Bây giờ tôi sẽ tìm người, đi cứu chủ tịch của các cô ra."

“Cảm ơn anh Kỳ!” Thư ký cảm ơn Trác Kỳ.

“Nhân tiện, cô có số điện thoại của Từ Phú Quý không?” Trác Kỳ hỏi thư ký.

"Có!"

“Vậy cô gửi số điện thoại của ông ta cho tôi đi!” Trác Kỳ nói.

"Được, tôi sẽ đi gửi cho anh ngay đây! Tạm biệt anh Trác."

Sau khi thư ký nghe thấy Trác Kỳ "ừm" một tiếng, thì trực tiếp cúp máy. Sau đó, gửi số điện thoại di động của Từ Phú Quý cho Trác Kỳ

Trác Kỳ trực tiếp gọi đến số của Từ Phú Quý, nhưng điện thoại liên tục hiển thị không ở trong khu vực dịch vụ.

Trác Kỳ cau mày lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ, sao lại không có ai bắt máy nhỉ?"

Trong đầu chợt lóe lên một vầng sáng, sắc mặt không khỏi thay đổi rõ rệt, vội vàng quay số gọi một cuộc gọi khác, rồi nói với giọng ra lệnh: "Mau! Đi kiểm tra ông trùm truyền thông Từ Phú Quý cho tôi, bây giờ đang ở đâu?"

Sau khi gọi xong, Trác Kỳ trở nên sôt ruột.

Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, đến nỗi ngay cả Trác Kỳ cũng không tìm ra manh mối gì.

Từ Phú Quý là em rể của Triệu Hồng Thâm, sao có thể vô duyên vô cớ đi tố cáo Triệu Hồng Thâm chứ?

Chuyện này, không có chuyện vô duyên vô cớ gì cả.

Có hàng trăm nguyen nhân, ắt hẳn có chỗ nào đó đang xảy ra vấn đề. Nhưng mắt xích quan trọng này, e rằng chỉ có Triệu Hồng Thâm và Từ Phú Quý mới biết được.

Sau nửa tiếng, cuối cùng điện thoại trong tay Trác Kỳ cũng reo lên.

Người trong điện thoại nói với Trác Kỳ: "Anh Trác, hôm qua Từ Phú Quý đã vào sâu trong thành phố rồi."

“Đã đi đâu?” Trác Kỳ lo lắng hỏi.

"Thông tin trên vé cho thấy, đã đến tỉnh Hà Tây."

“Tỉnh Hà Tây sao?” Trác Kỳ nghe đến đây, thì đột nhiên giật mình.

Không phải Triệu Hùng đã làm ra việc này chứ?

Nhưng dù gì đó là bí mật giữa Triệu Hồng Thâm và Từ Phú Quý, làm sao Triệu Hùng lại có thể biết được?

Một mối nghi ngờ khổng lồ nảy sinh trong lòng Trác Kỳ.

Trác Kỳ suy nghĩ một hồi, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó, dặn dò người dưới: "Lập tức đến tỉnh Hà Tây điều tra tung tích của Từ Phú Quý, rồi kịp thời báo cáo cho tôi."

"Vâng!"

"Khoan đã! Nếu như tìm được tên Từ Phú Quý đó, thì dẫn đến Nha Trang cho tôi."

"Đã biết rồi ạ, anh Trác!"

Sau khi cúp điện thoại, Trác Kỳ lại bắt đầu lên kế hoạch giải cứu Triệu Hồng Thâm.

Trước khi tội danh được thành lập, với tư cách là Triệu Hồng Thâm, thì có thể được nộp tiền bảo lãnh. Tất nhiên, điều này đòi hỏi có mối quan hệ và nguồn vốn lớn mạnh trợ giúp. Nhưng với thế lực của “nhà họ Lưu Nha Trang”, thì vừa đủ thứ không thể thiếu được chính là hai thứ này.

Sau khi Triệu Hồng Thâm bị bắt nhốt được bốn tiếng, thì cuối cùng cũng được bảo lãnh ra ngoài.

Người đến thăm Triệu Hồng Thâm, nói với Triệu Hồng Thâm: "Chủ tịch Triệu, chính anh Kỳ đã bảo tôi cứu ông ra đấy."

“Cám ơn!” Triệu Hồng Thâm gật gật đầu.

"Đừng khách sáo! Nếu như không còn việc gì khác, thì tôi xin đi trước."

“Có thể đưa tôi về nhà một chuyến được không?” Triệu Hồng Thâm nói.

“Đương nhiên được chứ!” Đối phương sảng khoái đồng ý.

Sau khi Triệu Hồng Thâm trở về nhà, nhìn thấy vợ mình là Từ Mạn đang xem tivi, vẻ mặt không khỏi tức giận.

Suýt chút nữa là ông ta đã ngồi tù, nhưng vợ ông ta thì vẫn ung dung, vừa ăn trái cây vừa xem TV.

Từ Mạn thấy Triệu Hồng Thâm trở về, không  khỏi cảm thấy ngạc nhiên, quay ra nói với Triệu Hồng Thâm: "Chẳng phải ông bị người của viện kiểm sát dẫn đi rồi sao? Tôi còn chuẩn bị tìm người cứu ông ra đây.”

"Bốp!”

Triệu Hồng Thâm giơ tay lên, tát vào má Từ Mạn một cái.

Từ Mạn bị ăn một cái bạt tai đau điếng, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Hồng Thâm, nói:  "Ông đánh tôi?"

"Đồ phụ nữ khốn nạn! Suýt chút nữa tôi ngồi trong tù rồi, mà bà không nghĩ cách cứu tôi ra. Mà lại ở nhà ung dung ăn trái cây, xem tivi, tôi không đánh bà thì đánh ai!"

Từ Mạn oan ức nói: "Nên gọi cho ai thì tôi cũng đã gọi rồi, bạn bè nên tìm thì cũng đã tìm rồi. Bọn họ nói lần này ông phạm tội nặng như vậy, bó tay không có cách nào để cứu được ông. Tôi có thể có cách gì đây?"

Triệu Hồng Thâm cười lạnh lùng nói: "Từ Mạn, đừng bày mưu tính kế với tôi. Chắc chắn bà vẫn còn hận tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Nên cố ý bảo em trai bà đến sửa lưng tôi. Ban đầu, nếu không phải tôi bắt tay với Từ Phú Quý, thì bây giờ Từ Phú Quý ông ta chẳng là cái thá gì! Tại sao, bây giờ ông ta đã giàu có rồi, thì quay lại làm con chó cắn tôi?"

"Hừ!..." Triệu Hồng Thâm khạc nước bọt rồi nhổ lên mặt Từ Mạn, chỉ Từ Mạn mà mắng nhiếc: "Không có Triệu Hồng Thâm tôi đây thì nhà họ Từ các người sớm đã sụp đổ rồi."

Từ Mạn không ngờ Triệu Hồng Thâm lại nhổ nước bọt bẩn thỉu lên bà ta, bà ta vội vàng rút khăn giấy trong hộp khăn giấy trên bàn mà lau đi.

Từ Mạn không cam chịu yếu thế nói: "Triệu Hồng Thâm, có phải ông điên rồi không? Lúc đầu nếu không có nhà họ Từ tôi, thì liệu ông có được thành tựu hôm nay không? Ông giúp đỡ em trai tôi thì sao nào? Đó là điều ông nên làm. Bởi vì ông nợ nhà họ Từ chúng tôi."

Sau khi Triệu Hồng Thâm nghe được, thì không khỏi cười lạnh vài tiếng. Nói: "Được! Tôi đã nợ nhà họ Từ của bà, thì hôm nay sẽ trả lại cho bà." 

Nói xong, ông ta bước tới túm lấy tóc của Từ Mạn.

Từ Mạn đau đớn hét lên, lớn tiếng nói: "Triệu Hồng Thâm, đồ cầm thú nhà ông, ông muốn làm gì?"

Bảo mẫu trong nhà thấy Triệu Hồng Thâm và Từ Mạn đánh nhau, thì đi tới khuyên nhủ: "Ông Triệu, bà Triệu, ông bà có chuyện gì thì từ từ nói!"

Đôi mắt của Triệu Hồng Thâm đỏ ngầu, tĩnh mạch trên trán nổi lên, la mắng bảo mẫu: "Cút! Đây là việc nhà của tôi. Nếu bà dám lo nhiều chuyện bao đồng, thì tôi đánh cả bà đấy.”

Bảo mẫu bị dọa khiếp sợ nào dám nói thêm câu nào, rồi chán chường vội vã bước sang một bên.

Triệu Hồng Thâm đè Từ Mạn xuống ghế sô pha trong phòng khách, kéo tóc của bà ta, mặt mũi hung tợn lạnh lùng nói: "Chẳng phải bà  nói, Triệu Hồng Thâm tôi nợ nhà họ Từ các bà chứ gì? Hôm nay, tôi sẽ trả lại hết cho nhà họ Từ của bà." Nói xong, một cái tát giáng vào mặt Từ Mạn.

Bảo mẫu sợ hãi núp sang một bên, thấy Từ Mạn bị đánh vô cùng thê thảm, miệng không ngừng hét lên, nhưng không hề dám tiến tới giúp đỡ.

Vỗ vào đùi, lẩm bẩm một mình: "Tạo nghiệt rồi! Cái nhà này, sắp tan cửa nát nhà rồi!”