Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1614



Người tài xế lái xe taxi không phải ai khác, chính là Trang Đồng Phú Sói Đen.

Triệu Hùng từ sớm đã sắp xếp cho Trang Đồng Phú Sói Đen lái xe taxi đến trước cửa quán trà để đợi Triệu Trung Kiên.

Chiếc xe taxi này ở trước cửa quán trà, nếu như Triệu Trung Kiên thông minh một chút là sẽ phát hiện chiếc xe taxi này cứ đậu mãi ở trước cửa quán trà.

Triệu Trung Kiên làm gì dám xuống xe, chỉ cần vừa xuống xe, không bị đối phương giết chết mới lạ.

Sói Đen đồng tình nhìn Triệu Trung Kiên một cái rồi nói: “Thôi được! Vậy để tôi giải quyết thay anh.” Nói xong, anh ta tắt máy dừng xe, rút chìa khóa, mở cửa xe ra rồi bước xuống.

Từ trên chiếc xe Cadillac SUV, có một người phụ nữ mặc bộ đồ da bước xuống.

Gương mặt của người phụ nữ đó bình thường, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Từ trên người của Trang Đồng Phú Sói Đen, người phụ nữ cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ. cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sói đen rồi hỏi: “Anh là ai? Tốt nhất là anh bớt quan tâm việc không liên quan tới mình đi.”

Trang Đồng Phú Sói Đen cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi lấy tiền của người ta, thay người ta diệt trừ tai họa. Người trong xe nói cô muốn giết anh ta.”

“Tôi không phải đến để giết người, là có việc muốn hỏi người ngồi trong xe của anh.”

“Ồ?”

Trang Đồng Phú Sói Đen nhướng mày.

Sói đen do dự một chút rồi nói: “Có chuyện gì, cô hỏi đi!”

Sói đen cầm chìa khóa lên, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Triệu Trung Kiên ngồi trong xe: “Người ta có chuyện hỏi anh!”

Triệu Trung Kiên trong lòng sợ hãi, nói với người phụ nữ: “Tôi không quen biết cô, cô muốn hỏi tôi cái gì?”

Người phụ nữ nói: “Có người muốn mua cổ phần của tập đoàn Tĩnh Viễn trong tay anh. Chỉ cần anh chuyển nhượng cổ phần trong tay, tất nhiên sẽ không làm khó cho anh. Nhưng nếu anh nói một chữ ‘không’, hừ!”

Trong mắt người phụ nữ lộ ra sát khí, dọa cho thân thể của Triệu Trung Kiên run lên bần bật.

Triệu Trung Kiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nói với người phụ nữ: “Cô không phải người của Triệu Hùng?”

Người phụ nữ nói: “Anh không cần quan tâm tôi là ai? Chỉ cần nói bán hay là không bán?”

“Cô nói cho tôi trước, ông chủ của mấy người là ai, tôi sẽ cùng với mấy người bàn bạc.”

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đúng là rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt!” Nói xong, cô ta lao nhanh về phía trước, con dao găm trong tay hướng về phía Triệu Trung Kiên đâm xuống.

Chỉ nghe “đinh” một tiếng, con dao găm trong tay người phụ nữ đâm trên cửa kính xe.

Hóa ra Sói đen đã nhìn thấy tay của người phụ nữ hành động, điều đầu tiên anh ta làm là ấn nâng kính xe lên.

Răng rắc!

Chiếc dao găm cắm lên trên cửa kính xe, tấm kính trực tiếp bị nứt rồi vỡ tan tành.

Trang Đồng Phú Sói Đen giơ chân đáo về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ lách người tránh đi, trừng mắt nhìn nhìn Sói đen rồi tức giận nói: “Anh tránh ra! Chuyện này không liên quan đến anh.”

Trang Đồng Phú Sói Đen cười lạnh nói: “Tôi phụ trách bảo vệ người trong xe, đưa anh ta an toàn trở về, cô nói xem có liên quan tới tôi không?”

“Anh là người của Triệu Hùng sao?” Người phụ nữ ngạc nhiên.

Sói đen cười nói: “Xem ra cô cũng không ngốc!”

Người phụ nữ trực tiếp lao về phía Sói đen, chiếc dao găm trong tay từng nhát nối tiếp nhau đâm về phía Sói đen.

Sau khi né được bảy tám nhát dao, Sói đen nhắm chuẩn vào một kẽ hở, tung một nắm đấm vào bụng của người phụ nữ.

Người phụ nữ hét lên một tiếng “a!” thảm thiết, cơ thể đâm sầm vào chiếc xe.

Sau đó, người phụ nữ nhanh chóng ném con dao găm trong tay về phía Sói đen.

Sói đen nghiêng mình né tránh, con dao trực tiếp đâm vào lốp xe taxi.

Người phụ nữ mở cửa xe ra, trực tiếp nhảy lên xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.

Tất nhiên là Sói đen cố ý thả người phụ nữ đó đi.

Triệu Hùng đã hạ lệnh cho Sói đen, nếu như đối thủ mạnh thì loại bỏ đối thủ, còn nếu công phu của đối thủ yếu thì thả đối thủ đi.

Sói đen thăm dò ra người phụ nữ này cũng là cao thủ của Địa bang. Thực lực võ công xếp vào khoảng trên năm trăm, mấy người này của bọn họ căn bản chả tạo được uy hiếp gì đối với Triệu Hùng.

Nhìn thấy lốp xe đã bị thủng, Sói đen lấy ra một chiếc lốp dự phòng, bắt đầu thay lốp.

Triệu Trung Kiên nhìn thấy chiếc xe của người phụ nữ đã không còn tăm hơi đâu nữa, lúc này mới mở cửa xe ra rồi từ trên xe bước ra ngoài.

Triệu Trung Kiên nuốt ngụm nước bọt xuống cái ực rồi nói với Sói đen: “Bác tài, không, đại ca, anh là người của Triệu Hùng?”

Sói đen trừng mắt nói với Triệu Trung Kiên: “Triệu Hùng là tên để anh gọi à, gọi anh Hùng.”

“Đúng đúng đúng! Đại ca, anh là người của anh Hùng sao?”

“Không sai!” sau khi thay lốp xe xong, Sói đen  lấy từ trên xe ra một tờ khăn ướt để lau tay rồi nói: “Anh Hùng nhà tôi nói, một mình anh rời đi sẽ có nguy hiểm, bảo tôi đưa anh một chuyến. Cậu Triệu Trung Kiên, nếu như lúc nãy không phải tôi ta tay, chỉ sợ là cái mạng nhỏ này của anh đã không còn nữa rồi nhỉ?”

Triệu Trung Kiên không khỏi nhớ tới lời mà Triệu Hùng nói với cậu ta: “Có tiền để kiếm, không có mạng để tiêu!” 

Cậu ta thầm hận kế hoạch tống bố cậu ta là Triệu Hồng Thâm vào tù của Triệu Hùng, lại hẹn anh ta ở quán trà ven bờ sông, cố ý để người khác phát hiện.

Đến giờ phút này, Triệu Trung Kiên đã hết đường chối cãi. Bất kể cậu ta có nói cái gì, làm cái gì cũng đều sẽ bị cho rằng là đã cấu kết với Triệu Hùng.

Nếu như không phải Triệu Hùng cao tay hơn, phái người bí mật bảo vệ cậu ta, vậy thì Triệu Trung Kiên không chỉ bị buộc ngoan ngoãn giao cổ phần ra, mà ngay cả cái mạng này cũng có thể không còn nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Triệu Trung Kiên nói với Trang Đồng Phú Sói Đen: “Đại ca, anh đưa tôi quay trở về gặp anh Hùng đi! Tôi có chuyện muốn nói với anh Hùng.”

Trang Đồng Phú Sói Đen chính là muốn câu nói này, gật gật đầu nói với Triệu Trung Kiên: “Lên xe đi!”

Bên bờ sông, vườn trà Giang Phúc.

Triệu Hùng đang uống trà một mình, Tàn Kiếm đứng bên cạnh Triệu Hùng, nhìn thấy đã gần trưa rồi mà vẫn chưa có chút tin tức nào từ phía của Triệu Trung Kiên.

“Anh Hùng, bên phía Sói đen không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?” Tàn Kiếm lo lắng nói.

Triệu Hùng khẽ cười rồi nói: “Sẽ không đâu! Nhà họ Lưu của Nha Trang gần đây sóng gió không ngừng, không dễ lấy được tiện nghi trong tay chúng ta đâu. Cái tên Trác Kỳ kia không dám tùy tiện phái cao thủ đến.”

“Ý anh là, bọn họ chỉ phái do thám đến chứ sẽ không phái cao thủ tới Hải Phòng?”

“Không!” Triệu Hùng lắc đầu rồi nói: “Khinh địch chính là kế lớn của nhà quân sự, bọn họ không phái cao thủ tới thì thôi. Mà đã phái đến cao thủ, nhất định chính là tuyệt đỉnh cao thủ.”

Tàn Kiếm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Bốn chữ “Tuyệt đỉnh cao thủ” từ chính miệng của Triệu Hùng nói ra, điều này chứng minh đối thủ không phải dạng tầm thường.

“Tôi có cần đi nghe ngóng chút tin tức phía Sói đen không?” Tàn Kiếm hỏi.

Triệu Hùng liếc nhìn thời gian một cái, thấy đã mười giờ năm mươi phút sáng, gần mười một giờ rồi.

Triệu Hùng nhíu mày, lắc đầu nói: “Tính ra thời gian cũng gần đến, bọn họ nên quay trở về rồi.”

Vào nagy lúc này, tai của Triệu Hùng khẽ động đậy.

Bởi vì anh nghe thấy một tràng tiếng bước chân quen thuộc.

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm: “Bọn họ trở về rồi!”

Tàn Kiếm nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy Trang Đồng Phú Sói Đen dẫn theo Triệu Trung Kiên trở về.

Trong lòng Tàn Kiếm vô cùng bái phục sự tự tin của Triệu Hùng, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.

Trang Đồng Phú Sói Đen dẫn theo Triệu Trung Kiên tới trước mặt Triệu Hùng, chắp tay nói: “Anh Hùng, sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của anh, có người muốn giết cậu Triệu Trung Kiên.”

Triệu Hùng gật đầu rồi nói với Trang Đồng Phú Sói Đen: “Vất vả rồi! Cậu với Tàn Kiếm qua một bên uống trà trước đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu Triệu Trung Kiên.”

Sói đen và Tàn Kiếm đồng thanh trả lời một tiếng, sau đó hai người đi đến chỗ ngồi bên cạnh, gọi một ấm trà, vừa uống trà vừa đợi Triệu Hùng.